Thấy Tiểu Bảo bò dậy, bước xuống giường bằng đôi chân ngắn cũn cỡn.
 
Cố Thanh Sơn hỏi bé: "Con   ?"
 
"Cữu cữu lạnh ngắt, Tiểu Bảo   ngủ với cữu mẫu, cữu cữu tự  ngủ ."
 
Nói xong, bé mở cửa chạy sang phòng bên cạnh.
 
"........." Người nhỏ mà tinh quái, Cố Thanh Sơn lật   dậy.
 
Đến  cánh cửa hé mở, bên trong vọng  giọng  mềm mại nũng nịu của Tiểu Bảo.
 
"Cữu mẫu, Tiểu Bảo  ngủ với  và tỷ tỷ "
 
Cố Thanh Sơn đẩy cửa, liền thấy Lạc Vân một tay ôm lấy Tiểu Bảo đang   giường, nhét bé  giữa chăn.
 
"Cố lang, tối nay cứ để Tiểu Bảo ngủ cùng  ."
 
Lạc Vân mỉm   đầu, mái tóc xanh mượt như mây xõa dài phía  lưng, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
 
Cố Thanh Sơn  đến tim đập nhanh.
 
"Cái giường  quá nhỏ, ba  ngủ cùng sẽ  chật chội, hơn nữa Tiểu Bảo ngủ  ngoan."
 
"Còn tè dầm nữa." Đại Bảo nhanh nhảu  thêm.
 
Miệng nhỏ chúm chím, Tiểu Bảo ngẩng đầu nhỏ lên, cầu khẩn  Lạc Vân.
 
"Không  ,  sẽ chăm sóc  cho hài tử. Ba  chúng  cũng  béo, Tiểu Bảo  nhỏ như ,  chiếm bao nhiêu chỗ ."
 
Lạc Vân   , Cố Thanh Sơn đành  đồng ý, xoay   ngoài đóng cửa .
 
Cố Thanh Sơn mất ngủ.
 
Mãi đến giờ Sửu (1-3 giờ sáng) mới ngủ .
 
Đến ngày hôm .
 
Nghĩ đến việc  cùng Lạc Vân  đậu phụ, y vẫn dậy sớm.
 
Vừa mới  đến cửa phòng.
 
"Cữu mẫu, đừng cù nữa, Tiểu Bảo chịu thua ."
 
"Hì hì, Đại Bảo cũng chịu thua."
 
"Chịu thua  thì  hôn một cái." Lạc Vân chỉ  má .
 
Đại Bảo, Tiểu Bảo: chụt Chụt"
 
Cố Thanh Sơn thì bên ngoài chạnh lòng,thở dài
 
Ngày hôm qua  bàn bạc xong thời gian.
 
Phải giao đậu phụ đến tửu lầu  giờ Tỵ (9 giờ sáng).
 
Mâm gỗ   lấy về  chiều hôm qua, rửa sạch phơi khô.
 
Hôm nay  thể dùng .
 
Chế biến đậu phụ xanh  phiền phức,  đầy một tiếng rưỡi, hai    xong đậu phụ.
 
Mỗi đĩa đậu phụ đều  phủ một lớp vải màn,  đó xếp chồng lên , đặt  hai chiếc giỏ.
 
"Một   lên trấn là , nàng cứ ở nhà ."
 
"Được. Khi  về, hãy mua mấy khúc xương heo, một con cá, với ít gừng hành nữa."
 
Sau khi Cố Thanh Sơn vác đòn gánh  .
 
Lạc Vân ôm một chậu y phục   từ hôm qua,  đến bờ sông.
 
Đi  nửa đường, phía    gọi: "Vân ."
 
"Tẩu tử cũng  giặt đồ ,  cùng nhé."
 
Vương thị ôm chậu gỗ, bước nhanh tới gần: "Ha ha,  nhanh một chút, để chiếm chỗ ."
 
"Hôm đó  gửi đậu phụ xanh đến, thật sự quá ngon, nha đầu nhà  ăn hết cả hai bát,  đúng là  tài ."
 
"Tẩu tử quá khen ." Lạc Vân  .
 
Thời gian còn sớm, khi đến bờ sông,    ít phụ nhân đang giặt đồ.
 
Lạc Vân như thường lệ, chọn một vị trí  ngược dòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-14-con-muon-quan-lay-nang.html.]
 
Tránh xa tâm điểm của những lời đàm tiếu ở phía .
 
Thật  là vì  đầu tiên  sông giặt đồ,    dò xét đến phát sợ.
 
Vương thị liền  xổm bên cạnh, hai    chuyện  đùa,   việc.
 
"Lạc Vân,  giặt xong ?" Vương thị  giặt xong y phục hỏi.
 
"Xong ."
 
Lạc Vân vắt khô chiếc áo cuối cùng,  bưng chậu gỗ lên, liền thấy một chiếc áo lót trôi từ mặt sông xuống.
 
"Ai da, y phục của ." Một nữ tử  vẻ ngoài thanh tú, vội vàng chạy lăng xăng xuống.
 
"Lưu Tú, chiếc áo  là của  ?"
 
Trong lúc Vương thẩm tử hỏi chuyện, Lạc Vân nhanh mắt lẹ tay, đặt chậu gỗ xuống, vội vã vớ lấy một cây gậy gỗ dài  mặt đất, vớt  trong sông.
 
"Muội tử, đa tạ , nếu  chiếc áo  của    nước sông cuốn trôi ."
 
Lưu Tú  vắt chiếc áo ướt sũng,  đa tạ Lạc Vân.
 
Chiếc áo lót  là của bà bà nàng, nếu  cuốn trôi, về nhà còn   sẽ  lải nhải thế nào.
 
Lạc Vân  Vương thị, dùng ánh mắt dò hỏi, Vương thị hiểu ý, giới thiệu hai  với .
 
"Nàng  họ Lưu là tức phụ nhà Lý Tam, chính là nhà  hai gian nhà ngói xanh lớn đó."
 
"Đây là Lạc Vân, thê tử của Cố Thanh Sơn."
 
Lạc Vân  : "Lưu tỷ, gọi  Vân  là  ."
 
"Được. Ta chỉ  các phụ nhân trong làng nhắc đến vài câu, hôm nay gặp mặt, Vân ,  thật sự  xinh  đó."
 
Lưu Tú mỉm  dịu dàng, dung mạo  thể coi là  xinh , nhưng khí chất  thanh tĩnh dễ chịu.
 
"Điều đó còn   ." Vương thị  tiếp lời: "Không chỉ xinh , mà còn giỏi giang nữa. Cố Thanh Sơn vớ  món hời lớn ."
 
Lạc Vân  khen đến  ngượng ngùng: "Hai vị tẩu tử đừng trêu ghẹo  nữa."
 
Nghe , Lưu Tú khẽ .
 
Trước  nàng  cảm thấy, tiểu cô nhà  ở trong làng là xinh  nhất .
 
 so với Lạc Vân, nhiều nhất cũng chỉ tính là thanh tú mà thôi.
 
Ngày chợ phiên.
 
Trong trấn đông đúc tấp nập,   chen chúc.
 
Cố Thanh Sơn giao xong đậu phụ,  240 văn tiền.
 
Y đút tiền  trong ngực, chuẩn  về Nam Hạng mua thức ăn  trở về làng.
 
Lý Tiểu Liên ở trong tiệm trang sức,  bóng lưng Cố Thanh Sơn  xa dần, đôi mày thanh tú khẽ nhíu .
 
Tên tráng hán … hình như  nãy  dừng chân  tiệm một chút.
 
Không     y  thành   ?
 
Vậy y vì   bày  vẻ  tiếp cận nàng ,   do dự rời ?
 
"Tiểu Liên, cái vòng bạc   thật sự  mua ,  hơn một lạng bạc đó!" Chung Quế Hoa  bên cạnh,  chằm chằm  chiếc vòng bạc trong tay Lý Tiểu Liên, đáy mắt xẹt qua một tia tham lam.
 
Lý Tiểu Liên , vì   may mắn đến  chứ?
 
Mặc dù nương nàng  là kế thất nhà họ Lý, nhưng trong nhà vẫn   Lý tam thẩm  quyền quyết định .
 
"Tiểu Liên?" Không nhận  hồi đáp, Chung Quế Hoa ngẩng mắt, thấy nàng  đang   ngoài tiệm thất thần, "Kìa, đó   Cố Thanh Sơn ?"
 
Lý Tiểu Liên thu hồi ánh mắt, vẻ mặt kiêu ngạo: "Vừa nãy  ,   vì   chạy mất ?"
 
"Y  thành  , còn  quấn lấy  ?" Chung Quế Hoa cảm thấy   tìm  sự thật.
 
"Với điều kiện nhà y như , đoán chừng cưới  thê tử cũng là một kẻ  xí, nếu  thì ai nguyện ý gả cho y chứ?"
 
"Hôm đó  còn vô tình  thấy  trong làng ,  thê tử  xí của y,  còn là kẻ  chịu  khổ, yếu ớt  hiểu chuyện."
Hạt Dẻ Nhỏ
 
Lý Tiểu Liên hứng thú: "Nói xem."
 
"Nghe  trong làng , Lạc Vân  khi gả đến nhà họ Cố, yêu cầu ngày nào cũng  ăn cơm trắng, nếu  thì  sống nổi."
 
Số ít ruộng đất mà  trong làng canh tác, sản lượng  cao,  khi nộp xong thuế lương thực, cả năm trong nhà cũng chẳng còn  bao nhiêu.