“Gì cơ? Không !”  lập tức phản đối: “Chúng   hứa sẽ cùng  đối mặt cơ mà.”
 
“Lần  khác.” Anh cố thuyết phục : “Công ty  an , còn em cần một nơi thật kín đáo.”
 
“Lâm Mộ Thâm,   đang  đẩy em .”   thẳng  mắt : “Em    loại  ngoài nữa.”
 
Anh im lặng một lúc  cuối cùng cũng nhượng bộ.
 
“Được , cùng đến công ty.  em  hứa sẽ  theo sắp xếp.”
 
“Thỏa thuận xong.”
 
Chiếc xe lập tức rời khỏi khu căn hộ. Qua gương chiếu hậu, chúng  thấy ánh đèn nhấp nháy của xe cảnh sát rọi sáng bầu trời đêm.
 
“Sao họ  tìm  chúng ?”   kìm  mà hỏi: “Chẳng  hệ thống an ninh  nghiêm ngặt ?”
 
“Chắc chắn  kẻ phản bội.” Giọng Lâm Mộ Thâm lạnh đến thấu xương: “Anh sẽ điều tra .”
 
Trong màn đêm, tòa nhà tập đoàn Lâm thị vẫn sáng đèn. Các lãnh đạo cấp cao  tập trung sẵn trong phòng họp khẩn cấp.
 
“Tình hình  ?” Lâm Mộ Thâm  thẳng vấn đề.
 
Trưởng bộ phận an ninh báo cáo: “Điều tra ban đầu cho thấy  một nhân viên của ban quản lý khu căn hộ  mở cửa cho nhóm đột nhập.”
 
“Bị mua chuộc ?”
 
“Vâng,  đó  thừa nhận nhận tiền của nhà họ Thẩm.”
 
Giám đốc pháp lý bổ sung: “Tin  là giờ chúng   bằng chứng trực tiếp,  thể kiện thẳng nhà họ Thẩm.”
 
Lâm Mộ Thâm gật đầu,   về phía .
 
“Em thấy ?”
 
Câu hỏi đó khiến   trong phòng đều sững sờ.
 
Rõ ràng,  ai ngờ tổng giám đốc Lâm  hỏi ý kiến vợ.
 
 hít sâu một ,  bình tĩnh bày tỏ quan điểm.
 
“Đây chính là bước ngoặt mà chúng  cần.” Giọng  lạnh lùng hiếm thấy: “Nhà họ Thẩm chủ động  tay,  rơi  bẫy của chúng . Giờ  bằng chứng trực tiếp,   thể công khai đối đầu.”
 
Trong mắt Lâm Mộ Thâm thoáng qua một tia tán thưởng.
 
“Vậy quyết định  .” Anh gật đầu với giám đốc pháp lý: “Chuẩn  đơn kiện,   Thẩm Minh Đức  trả giá cho hành động đêm nay.”
 
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Mộ Thâm đưa  đến phòng nghỉ của .
 
“Em   .” Anh chân thành khen ngợi: “Bình tĩnh, lý trí,  tầm  chiến lược.”
 
“Vậy ?”   gượng: “Thực  trong lòng em lo lắng  chếc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-xuan-cua-chung-ta/chuong-18.html.]
 
“Không   chút nào.” Lâm Mộ Thâm rót cho  ly nước: “Em còn bình tĩnh hơn nhiều giám đốc kỳ cựu.”
 
“Là bố em dạy em như .”  nhận lấy ly nước: “Ông luôn , càng lúc nguy cấp càng  giữ đầu óc tỉnh táo.”
 
Nhắc đến bố, cả hai chúng  đều trầm lặng một lúc.
 
“Ông  chắc chắn sẽ tự hào về em.” Lâm Mộ Thâm khẽ : “Ông là một  vĩ đại.”
 
“ , ông  luôn như thế.”
 
   bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ: “Có lúc em tự hỏi, nếu ông còn sống, liệu  ngăn em lấy  .”
 
“Chắc chắn là .”
 
Câu trả lời  khiến  kinh ngạc.
 
“Sao    ?”
 
“Vì ông  hiểu quá rõ về quá khứ của ,    giỏi thể hiện cảm xúc.” Giọng Lâm Mộ Thâm mang theo chút hoài niệm: “Ông từng cảnh cáo , nếu  học cách mở lòng, sẽ  bao giờ   hạnh phúc thực sự.”
 
“Có vẻ ông  hiểu  thật.”
 
“Còn rõ hơn cả chính .” Lâm Mộ Thâm  khổ: “Tiếc là     lời ông.”
 
“Bây giờ vẫn  muộn mà.”  nhẹ nhàng chạm  tay : “Anh đang dần học mà.”
 
Anh khẽ gật đầu, trong mắt ánh lên tia ấm áp.
 
“Cảm ơn em vì  hiểu cho .”
 
Ngay lúc bầu  khí trở nên ấm áp, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khoảnh khắc đó.
 
Là Lý Phương.
 
“Lâm tổng, cảnh sát  thẩm vấn ba kẻ đột nhập  bắt.”
 
“Kết quả thế nào?”
 
“Xác nhận là  của nhà họ Thẩm. Mục tiêu của bọn chúng là bắt cóc phu nhân.”
 
18.
 
Thông tin  khiến sắc mặt Lâm Mộ Thâm lập tức trở nên lạnh như băng.
 
“Thẩm Minh Đức đúng là   trời cao đất dày.”
 
Anh cúp máy,  sang  .
 
“Tình hình   đổi, Thẩm Minh Đức còn liều lĩnh hơn  tưởng.”