Mùa Xuân Ở Căn Nhà Cũ - Chương 26: Rất đàn ông

Cập nhật lúc: 2024-11-28 13:18:55
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xém tí Trình Nặc cầm chắc nồi, tim đập mạnh bùm bụp, ngay cả tai cũng ù lên, gì, chỉ mỗi câu “ thích em em nhận ” cứ vang vọng bên tai.

“Keng” một tiếng, cuối cùng nồi cũng rơi xuống đất, giải thoát cô từ câu nguyền .

Cô rửa sạch nồi, tiếp tục xào rau. Hít một thật sâu, bình tĩnh nào bình tĩnh nào.

“Không nhận .” Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu : “ cũng thích , chẳng qua, chẳng qua chỉ là trò chơi tâm trạng mà thôi, nhưng giỏi chơi trò chơi tình cảm , chỉ sống một yên , nên xin đừng quấy rầy nữa.”

Tông Lãng gần một bước, chấp nhận câu trả lời của cô, “Ai với em là chỉ vui đùa?”

Trình Nặc là chính thấy miệng , nhưng cảm thấy như thế sẽ cho cơ hội giải thích, nên cũng gì mà cúi đầu xào rau. Im lặng chính là lời từ chối nhất.

“Anh nghiêm túc.” Tông Lãng thấm thỏm, “Từ đầu tiên gặp em, rung động .”

Trình Nặc nghĩ, đầu bọn họ gặp là lúc nào, là khi mua đồ ở trấn, tìm xe chở ? À, , là lúc cô uống say ở chỗ Thiệu Hồng. Cô nhớ khi say xảy chuyện gì, nhưng cô khẳng định, một phụ nữ say khướt nhất định sẽ hình tượng gì. Vào lúc đó nhớ thương cô ư? Sao thể.

Đây là đầu tiên trong đời Tông Lãng tỏ tình, nhưng đợi cả buổi mà chẳng hồi âm, cô vẫn đang nghiêm túc xào rau, cứ như nồi cải xanh còn quan trọng hơn gì.

Ngực tắc nghẽn vô cùng khó chịu, “Anh em tin , nhưng lời đều là thật.”

Trình Nặc chán nản trong giọng , cảm thấy quá đáng . Cô dừng tay : “Mọi lời đều là thật lòng. Anh cũng ly hôn mà, tạm thời nhắc tới chuyện tình cảm.”

Song lời cho Tông Lãng một hy vọng, “Không , thể chờ.”

Tim Trình Nặc đập mạnh, lý trí chợt gần chợt xa, trả lời thế nào, cô ảo não đầu với : “ hiểu , sẽ chơi trò…”

Tông Lãng thấy cô lạnh mặt lời khó chịu, bèn kéo cô ôm lòng.

Trình Nặc cao tới một mét sáu, ôm vặn đến tầm n.g.ự.c . Nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, nhịp đập y hệt cô, vô cùng rối loạn.

“Em tin cũng , thời gian thể chứng minh tất cả.”

Anh đỉnh đầu cô.

Những lời như ma lực, Trình Nặc hoài nghi hôm đó ở phà nhầm , dẫu gì gió sông cũng mạnh thế mà.

dù là thật thì ? Cô thật sự thể thản nhiên tiếp nhận ư? Không, thể. Cô tin Lâm Dĩ An cũng từng thật sự yêu cô, nhưng đến lúc ly hôn hề giữ , mà chọn Đinh Gia cùng đứa bé.

sẽ đổi, cô nghĩ. Tình cảm là thứ đáng tin nhất, vất vả lắm cô mới dần thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống yên tĩnh ở nơi đây, cô tình cảm bất hòa gì với ai.

Trình Nặc đẩy , “Dù tin thì chúng cũng khả năng.” Cô mắt , “ thích .”

Lời khỏi miệng, nhưng bản khó chịu thế. Cô nghĩ nhất định điên , cũng may lý trí vẫn còn sót , từ chối .

Tông Lãng cô, đồng tử đen như mực, như thể nuốt chửng lấy cô.

“Được” Anh , “Anh ép em, thể miễn cưỡng tình cảm . Giống như việc thích em, em cũng thể ép thích.”

Cứ như là líu lưỡi, Trình Nặc mãi mới phản ứng . thế, cô đúng là thể ép . Cho nên, cứ như . Nói , vẫn là hàng xóm.

“Nên vẫn cứ thích em, bất kể em thái độ gì. Đây là chuyện của , em cần chịu trách nhiệm.” Tông Lãng , ly hôn tạo nên vết thương ở trong lòng Trình Nặc, nên cũng trách cô từ chối vô lý như thế. Dẫu gì thứ chính là thời gian, cuối cùng sẽ một ngày để cô , tình cảm của thuận miệng , và cũng sẽ đổi.

Trình Nặc cúi đầu, dám mắt nữa, sợ rơi sẽ leo lên .

“Chuyện sửa nhà, nếu em cứ nhất định trả tiền công thì cứ tính như mấy chú Lưu .” Tông Lãng thở dài, quyết định sẽ từ từ, thể ép cô . Thấy cô vẫn chịu đáp, chỉ rau xanh trong nồi, “Rau chín .”

Rốt cuộc Trình Nặc cũng sực tỉnh, luống cuống vớt rau trong nồi , rau nhừ một nửa.

Cuối cùng bữa cơm tối chỉ hai món ăn, cải xanh xào nhão cùng dưa leo trộn. Ấy mà Tông Lãng ăn những hai bát.

Cơm nước xong, Trình Nặc dọn dẹp bát đũa, Tông Lãng bên chờ cùng cô về nhà chú Lưu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mua-xuan-o-can-nha-cu/chuong-26-rat-dan-ong.html.]

Đến nơi thì chú Lưu vơi thím Ngô cũng ăn xong, còn TL Hải thì sáng nay .

Nom thím Ngô vẻ vui, kéo Trình Nặc hỏi về ăn tối. Trình Nặc khó mà và Tông Lãng ăn riêng ở bên nhà, chỉ là dọn dẹp đồ đạc, chậm nên ăn ở bên luôn.

Chú Lưu và Tông Lãng bàn bạc chuyện xây tường ngày mai, trong lòng Trình Nặc đang rối bời nên , chào hỏi thím Ngô lên lầu . Nằm vật xuống giường, cô để đầu óc trống rỗng, nghĩ nữa. Gì mà thích chứ, đấy là chuyện bây giờ cô nên . Chuyện quan trọng nhất mắt là sửa cho xong nà, tìm nguồn thu nhập.

Sáng sớm hôm , xi măng và cát đưa tới. Trình Nặc trả tiền, đau lòng bóp ví, trống trơn .

Mấy chú La bắt đầu khởi công, đầu tiên là xây bức tường bên trái . Xây xong mới dỡ mặt tường ở gian phòng Trình Nặc. Chú Lưu xây tường lắp cửa sổ mất ba đến bốn ngày, đợi đến khi xây tường thông thì công trình sửa nhà cũng coi như thành hơn phân nửa, che nóc nhà lót gạch đều chỉ là chuyện nhỏ, nhan.

Trình Nặc nghĩ đợi nhà sửa xong thì cũng sửa luôn tường ngoài sân. Cô còn đặt cửa sân, ngay cả cửa sổ ở tường ngoài sân cũng đặt , gạch còn mua nữa, nghĩ đến đây mới phát giác nhiều chuyện . cổng viện cả cửa sổ mua đây, cô chút đầu mối nào cả. Ánh mắt bất giác Tông Lãng đang trát vữa. Hẳn là , nhưng trải qua chuyện tối qua, cô càng phiền .

Rau trong nhà hết, Trình Nặc với chú Lưu một tiếng lên trấn mua thức ăn. Cô tính sẽ thuận tiện hỏi thăm thử xem nơi nào thể cổng sân theo yêu cầu . Tới nơi thì đến chợ mua đồ , nhưng bất ngờ gặp Thiệu Hồng, cũng đang mua đồ ăn.

Thiệu Hồng cất tiếng chào cô , hỏi cô: “Hôm nay mua một , Tông Lãng cùng ?”

Từ uống rượu đấy, Thiệu Hồng ngầm thừa nhận Trình Nặc và Tông Lãng là một đôi nên mới buột miệng hỏi.

Trình Nặc đáp , “Anh chuyện.”

Thiệu Hồng ồ một tiếng, với cô: “Cô định mua rau gì đấy, để dẫn cô đến chỗ mua, thể rẻ hơn đấy.”

Trình Nặc nghĩ thể tiết kiệm đồng nào đồng , thế là cám ơn theo . Chưa mấy bước thì chợt nhớ , rau của Thiệu Hồng đều do Tông Lãng đưa ?

“Anh Thiệu , bây giờ cần Tông Lãng đưa rau nữa ?”

Thiệu Hồng ồ lên, “Cậu đưa rau định, lúc dăm ba bữa tới một , lúc liền tù tì nửa tháng cũng , cho nên bình thường vẫn tới chợ mua.”

“Lều lớn của nhiều rau củ thế mà, thể đưa định mỗi ngày ?”

Thiệu Hồng với vẻ kỳ lạ: “Cô , rau đưa cho từ lều lớn, mà là ông Lý cù lao đưa giùm. Ông Lý dựa ít rau củ đó mà duy trì nguồn thu nhập, tiện nên tới . Thế là mỗi đến mùa hái rau, Tông Lãng đều chở lên trấn hộ ông , đưa đến các quán cơm. Đều là quen nên nể mặt mà nhận thôi.”

Trình Nặc ông Lý, đưa củi đến nhà ông cô thấy . Lúc trẻ ông Lý té gãy chân, bây giờ vẫn khập khiểng, thể leo cầu thang và lên sườn núi .

Thì rau là của ông Lý, của . Không rau của ?

Trình Nặc đột nhiên ngớ , chẳng lẽ cái câu ‘ rau của ’ mà là chỉ nghĩa đen thật?!

Vô hình trung, lòng thấy nhẹ nhõm.

Mua thức ăn xong, cô chào tạm biệt Thiệu Hồng vội vã chạy về cù lao. Đến khi đợi phà cô mới bất chợt nhận , gấp gáp về thế gì, cũng ngóng chuyện cổng sân theo yêu cầu.

Trên đường về, cô vẫn như cũ để thịt mua thêm tủ lạnh ở tiệm nhỏ, chợt thấy cuốn sổ ghi nợ ở quầy, mới nhớ vẫn đốc thúc Tông Lãng lắp camera giúp chủ tiệm.

Cô nghĩ, lúc về thúc giục thôi.

Trở nhà, cô thấy tường xây cao hơn một mét.

“Nhanh quá!” Trình Nặc xúc động.

Chú Lưu : “Hôm nay thể xây xong mặt tường , ngày mai thể lắp cửa sổ!”

Trình Nặc mong đợi lắp cửa sổ, nhớ hai ngày nay cập nhật weibo, thế là rút điện thoại chụp nhiều cũng nhiều. Rồi hỏi mấy chú Lưu liệu ngại đăng ảnh họ lên weibo .

Chú Lưu wibo là gì, Trình Nặc sẽ nhiều thấy thì vui vẻ đồng ý, bác Ngô cũng ý kiến, còn chú La mặc dù xụ mặt nhưng đến lúc Trình Nặc chụp , chú cũng phản đối.

Thế là Trình Nặc chụp nhiều ảnh lúc bọn họ đang việc. Chỉ Tông Lãng, đến một tấm cũng chẳng chụp.

Để tiện việc, hôm nay Tông Lãng mặc quần áo lao động, chính là bộ đồ mà công nhân mặc ở công trường. Xắn tay áo, gài cúc, mặc bên trong chiếc áo sơ mi màu đen. Áo quần kiểu đều rộng, thế nhưng . Lúc việc, mơ hồ thể trông thấy bắp thịt áo thun, hợp với kiểu tóc đầu đinh của cùng nước da màu lúa mạch, hiểu Trình Nặc liên tưởng đến mấy chữ ‘ đàn ông’.

Mà lúc ‘Rất đàn ông’ đột nhiên xuất hiện trong ống kính của cô, “Không thể phân biệt đối xử , cũng chụp ảnh.”

Loading...