7.
Tỷ tỷ là một thiên tài, cũng  thể  là  tài.
Vì trong nhà   nam nhân, tỷ tỷ  chứng minh với phụ  trọng nam khinh nữ rằng nữ tử  thua kém nam nhân. Vì thế, tỷ tỷ  bỏ  công sức gấp trăm  so với những thiên tài bình thường, để biến bản  trở thành một con   hảo.
Ta treo miếng ngọc bội thuở nhỏ nhận  lên cành liễu trong ngôi miếu Thành Hoàng cũ nát ngoài thành.
Nửa đêm,  một  đạp cửa sổ mà .
Mười năm  gặp,   cao hơn  hẳn một cái đầu. Đôi mắt tròn xoe ngày nào  hóa thành đôi mắt phượng sắc bén.
“Tâm Tâm, cuối cùng ngươi cũng chịu đến tìm  !”
Thiếu niên vui mừng như một chú chó lớn, nhào tới ôm .
Ta  chút do dự, một cước đá văng  .
Hắn ôm bụng  đá, chẳng những  giận, còn  hì hì đầy vui vẻ.
Ta quan sát  một lúc,  nhạt:
“Đoạn Phong,  mặt  thì đừng mang bộ mặt đó nữa. Ánh mắt vẫn là dáng vẻ đáng ghét  thôi.”
Nụ   mặt  dần tắt, đôi mắt đen láy  chằm chằm .
Thiếu niên nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:
“Ta giả bộ vẫn  đủ giống ?”
Ta và Đoạn Phong quen  ở bãi tha ma. Trùng hợp , cả hai chúng  đều là những đứa trẻ    vứt bỏ. Chỉ là  thì   đến tìm, còn  thì .
Khi đó, đám dân đói khát thường mò đến bãi tha ma để kiếm xác tươi mà ăn. Hai đứa trẻ non nớt như chúng  đương nhiên ngon miệng hơn đám xác c.h.ế.t lạnh ngắt .
Ta cầm một cây trâm,  cầm một con d.a.o găm nhỏ, cùng  g.i.ế.c ba tên nạn dân.
Khi thấy trong mắt  ánh lên sự hưng phấn chẳng khác gì ,  liền , chúng  là cùng một loại .
Chỉ là,   thích đóng vai một thiếu niên sôi nổi, hoạt bát, còn  thì  thèm che giấu bản tính của .
“Không còn cách nào khác, chỉ  như  mới lấy lòng  phụ hoàng. Như , mẫu phi của  mới vui vẻ mà cho  cơm ăn.”
“A, chắc là vì ngươi   tỷ tỷ nhỉ? Tỷ tỷ của  sẽ nhường hết cơm cho  ăn.”
“…”
Lúc thị vệ đến đón  về nhà,  còn  đưa   theo.    thích ,  bám   ồn ào.
Hơn nữa, đồng loại thường xung khắc.
Cuối cùng,  đưa  miếng ngọc bội của ,  rằng nếu nhớ  thì hãy treo nó lên cây liễu trong miếu Thành Hoàng,  sẽ đến tìm .
“Tâm Tâm, ngươi thật vô tình! Chỉ khi nào  việc mới đến tìm , hóa  tình cảm của  đều trao nhầm .”
Hắn  bộ như Tây Thi ôm ngực, đau khổ than thở.
Ta trợn mắt, giả vờ giả vịt cái gì ?
Nếu thật sự nhớ ,  tìm  chơi, thì mười năm qua  chẳng thấy mặt mũi ?
 chúng  vẫn luôn  thư từ qua .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Mỗi  tỷ tỷ gửi sách cho , bên trong đều kẹp thư của .
Toàn là những dòng điên rồ,  kể cho   hôm nay   g.i.ế.c thêm mấy , hoặc bực bội vì  thể g.i.ế.c kẻ  ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muoi-muoi-xau-xa-cua-bach-nguyet-quang/7-8.html.]
 nếu  thực sự coi  là bằng hữu, thì   chẳng khoanh tay   tỷ tỷ của  gặp nạn, thậm chí còn  từng hé miệng  với  về tình cảnh của tỷ tỷ.
Ta mở hộp gỗ,  :
“Cho ngươi xem một thứ  ho.”
8.
Chiếc hộp gỗ mở , đôi tay đứt lìa bên trong vẫn đang chảy máu.
Đoạn Phong ghét bỏ dời mắt , lạnh nhạt :
“Xấu quá. Tay của ngươi  hơn cái  nhiều.”
Không  dọa sợ ? Đáng tiếc thật.
Nói xong,   ghé sát  , hưng phấn đề nghị:
“Hay là c.h.ặ.t t.a.y ngươi xuống tặng , chẳng   hơn ?”
Ta đẩy mặt  ,  lạnh:
“Được thôi, nhưng đổi , ngươi  đưa tay của ngươi cho .”
Hắn hừ nhẹ:
“Hừm, nếu câu  lọt  tai cung nhân của , bọn họ chắc  sợ đến ngất xỉu . Chỉ  ngươi là gan to mà thôi.”
Ta khép  chiếc hộp gỗ, ngón tay chậm rãi vuốt ve mép hộp, giọng  bình tĩnh:
“Ta  thể giúp ngươi thắng Đoạn Diễn.”
Đoạn Phong và Đoạn Diễn là hai ứng cử viên hàng đầu trong cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử.
Khóe môi Đoạn Phong khẽ nhếch lên, ánh mắt đầy ý :
“Ngươi dựa   mà nghĩ rằng ngươi  thể giúp ?”
“Dựa  việc bây giờ  là ‘Diệp Giản Lan’, một nữ nhân mà Đoạn Diễn  thể nào dứt bỏ .”
Hắn bật  khẽ:
“Không  tỷ tỷ của ngươi  sức quyến rũ thế nào, mà hết   đến  khác đều si mê nàng. Hoàng  của  chỉ là kẻ cao quý nhất trong  đó mà thôi. Dưới chân hoàng , còn   ít kẻ khác.”
Đêm hôm đó, khi Liễu Ý Chi chuẩn   ngủ,  lật chăn lên, một đôi tay đứt lìa   sẵn  giường.
Vốn là một thám hoa luôn điềm tĩnh, nhưng lúc    hoảng sợ đến mức ngã  xuống đất.
Đèn đuốc trong Liễu phủ sáng rực suốt đêm. Đại phu và quan sai   tấp nập.
 họ  tìm  manh mối gì. Trước khi quan phủ đến, đôi tay đứt lìa   biến mất một cách bí ẩn.
Liễu Ý Chi mãi mới  thể chợp mắt.   nhắm mắt ,   cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua mặt.
Rõ ràng  khi ngủ,   đóng chặt cửa sổ.
Hắn mở mắt . Dưới ánh đèn le lói, ở nơi xa nhất trong tầm , một đôi chân nhỏ đang đung đưa từ  xà nhà.
Tay cầm đèn run rẩy, Liễu Ý Chi ngước lên .
Chỉ thấy Linh Nhi  chết, đôi mắt mở to, trừng trừng  . Miệng nàng há lớn, như mang theo nỗi oán hận  thể nguôi ngoai. Trong miệng nàng trống rỗng, hai cổ tay cụt vẫn còn nhỏ máu…
“A a a a a———!”
Ngày hôm , cả con đường đều đồn rằng   vì lý do gì mà thám hoa lang phát điên  đêm qua, cứ khăng khăng  trong phòng  ma.
Hắn triệu tập tất cả  trong phủ,  cho phép bất cứ nơi nào trong phủ  bóng tối.
Không chỉ ,  còn mời về một nhóm hòa thượng và đạo sĩ để  phép trừ tà.
Đoạn Phong nhân cơ hội , bí mật cài  của   trong Liễu phủ.