Chương 7
 
Ôn Nghênh   , thẳng thừng tung  câu đầu tiên:
 
“Thực   với Mạch Tử đối đầu như thế chỉ để thu hút sự chú ý của cô  đúng ?”
 
Trì Trú theo phản xạ  , rõ ràng  ngờ Ôn Nghênh hỏi trực diện như .
 
Cậu  nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nghiến răng thốt  một chữ:
 
“.”
 
Máy đo  dối vẫn  sáng.
 
Đám bạn vây xem sướng rơn , như thể chính tai   ăn đường,  nhảy  hú hét.
 
Khóe môi Ôn Nghênh nhếch lên, tràn đầy vẻ đắc ý, tiếp tục tung câu hỏi chí mạng:
 
“Cậu thích Thẩm Khinh Mạch, đúng ?”
 
Toàn bộ phòng lập tức nín thở, chờ đợi câu trả lời của .
 
Trong thoáng chốc,  gian im lặng đến mức  chỉ  rõ tiếng hít thở nặng nề của Trì Trú.
 
Cậu   vô thức  .
 
 ngẩng lên, ánh mắt chạm  .
 
Trì Trú như dồn hết can đảm, giọng run rẩy nhưng ánh mắt    kiên định đến lạ:
 
“,  thích  .”
 
Lời  dứt, máy đo  dối lập tức phát  tiếng báo động.
 
Một luồng điện nhẹ truyền đến khiến cổ tay Trì Trú run rẩy.
 
     buồn để ý đến cơn đau, vội vàng  bật dậy giải thích:
 
“Cái máy  hỏng !”
 
“ thích , thật đấy.”
 
“Thẩm Khinh Mạch,  thật sự thích .”
 
Sợ  hiểu lầm,   lặp  lặp  mấy  liền.
 
Ôn Nghênh ở bên cạnh  sức nín .
 
 thấy  gì đó  đúng, cúi mắt xuống thì quả nhiên bắt gặp cái điều khiển của máy đo  dối đang  trong tay cô .
 
Trì Trú  thấy    phản ứng gì, gấp đến mức như sắp .
 
Trong cơn hoảng loạn,   mở ngay Weibo của :
 
“Thật mà,  thích  từ  lâu . Trên , ngày nào  cũng ghi nhật ký thầm mến.”
 
Mọi  trong phòng  xong lập tức giơ điện thoại, ùa  tìm ID của  .
 
 Trì Trú chẳng buồn để ý, ánh mắt chỉ dán chặt lấy , nơi khóe mắt còn long lanh nước.
 
Cuối cùng  cũng  nỡ trêu   thêm, mỉm  với  :
 
“  ,  sớm  phát hiện.”
 
“Trong tài khoản  mấy trăm bài ,   hết cả.”
 
“Không sót một dòng.”
 
Trì Trú như  chuẩn  sẵn cho một cái kết  từ chối, chả mong chờ việc  gật đầu ngay.
 
Cậu  chỉ  tranh thủ lấy cho  một cơ hội, một cơ hội để thoát khỏi danh xưng “oan gia đối đầu”, trở thành  theo đuổi thực thụ.
 
“    thích ,   chướng mắt.   vẫn  thử nỗ lực một .”
 
“Nói  chắc   tin,   nhắn với một ,   bảo  là  của mười năm . Cậu   mười năm   kết hôn,  cũng kết hôn, nhưng chúng  vẫn  đến  với .”
 
“Dù  lường , nhưng  vẫn thấy   cam lòng.”
 
Cậu   càng lúc càng nhỏ, đầu cúi gằm,  ánh đèn trông càng thêm cô độc.
 
  rõ những giọt lệ từ mắt   rơi xuống sàn, lòng bỗng trở nên hoảng loạn, chẳng  nên phản ứng  .
 
Ôn Nghênh,   dõi theo  bộ quá trình, trực tiếp đẩy  về phía  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muoi-nam-oan-gia/chuong-7.html.]
 
 run run mở album, lấy  tấm ảnh cưới của “ và   mười năm ” đưa cho Trì Trú.
 
Giọng  hiểu   căng thẳng:
 
“Là chúng  kết hôn đấy.”
 
“Trì Trú,  cũng thích .”
 
Như  sắp c.h.ế.t đuối cuối cùng vớ  cọng rơm, Trì Trú ngẩng đầu  , nơi khóe mắt vẫn còn vương giọt lệ.
 
Ôn Nghênh   từ  lôi  hai quả pháo giấy, bùm một tiếng, đủ sắc màu phủ kín lấy chúng .
 
Thời gian trong khoảnh khắc , dường như ngừng trôi.
 
Sau khi ở bên Trì Trú,   thành thật kể cho   tất cả  chuyện.
 
Cậu  vì thế cũng  về sự tồn tại về phiên bản chúng  ở mười năm .
 
Trì Trú hiện tại và Trì Trú của mười năm  gặp   đầu, đúng chuẩn là một trận “thế chiến” nho nhỏ.
 
Trì Trú của mười năm    thấy  liền khinh bỉ :
 
“Nhờ nó viện binh mới    chữ thích, thật là hèn quá .”
 
Trì Trú cũng  chịu thua:
 
“Cả chục năm lùm bùm mới    mà bày đặt mở miệng chê.”
 
“Buồn  thật, nếu    xuất hiện, chắc cho  mười năm cũng đuổi  kịp.”
 
“Đừng  đổ  cho  khác vì bản   chịu  gì, thừa nhận   giỏi  khó lắm ?”
 
Trì Trú của mười năm  bùng nổ tính cạnh tranh, liền lôi  hai cuốn giấy đăng ký kết hôn úp  ống kính:
 
“Bọn  là kết hôn hợp pháp đấy, hiểu ? Biết ‘hợp pháp’ là  ?”
 
Trì Trú  phần ghen tỵ nhưng vẫn  chịu buông miệng:
 
“Nhìn còn mới tinh thế , chắc   đăng ký thôi nhỉ?  mà là  thì  ăn mừng kỷ niệm ngày cưới mấy  .”
 
Trì Trú của mười năm  bật  lạnh lùng:
 
“Kỷ niệm cưới cái gì chứ…”
 
“Nhớ  lầm là sắp khai giảng  đúng ? Khi đó còn  ông  học trưởng chờ  mối tình đầu...”
 
Cái kiểu chuyển hướng công kích  khiến Trì Trú  sang    ấm ức.
 
 vội ném cái “khoai tây nóng” đó :
 
“Đừng  , mấy chuyện  học trưởng nào đó    gánh.”
 
“Cậu quá đáng  đó,   đẩy hết cho ?”
 
 của mười năm  như  phản bội .
 
“Sao trách   chứ? Tại chồng  nhiều lời mà.”
 
“Bạn trai  cũng  khá hơn .”
 
 và cô  cãi vài câu  bỗng nhận  điều lạ.
 
Hai tên   mà dám ném b.o.m qua cho hai chúng .
 
Khi hai chúng  trừng mắt  hai  họ, bọn họ ôm chặt lấy chúng .
 
Trì Trú của mười năm   Trì Trú lúc mười năm  :
 
“Đối xử  với cô  nhé.”
 
Trì Trú lúc mười năm  đáp :
 
“Cậu cũng thế.”
 
Đó là  đầu và cũng là  cuối bốn chúng  cùng gặp .
 
Kể từ ngày đó, họ bỗng dưng biến mất, như  từng xuất hiện.
 
   rõ một điều:
 
Dù ở bất cứ  gian thời gian nào, dù là mười năm   mười năm , chúng  đều yêu  thật lòng.
 
_HẾT_