Đặt Tần Noãn lên giường ngủ trong phòng, Cố Ngôn Thanh cởi vớ và đắp chăn cho cô, thấy giấy hôn thú trong n.g.ự.c cô một cái, nắm một góc rút chúng .
mới dùng sức, Tần Noãn lập tức tỉnh , nhanh chóng ôm về, giống như sợ cướp mất nó .
Cố Ngôn Thanh , “Em ngủ , cầm nó cho ông bà ngoại một chút.”
Tần Noãn quanh bốn phía mới phát hiện bản đang ở Lục gia, giường của Cố Ngôn Thanh.
Cô bộ lên, Cố Ngôn Thanh liền ngăn cô , “Không , chỗ em quen từ nhỏ tới lớn , cần khách sáo. Sáng nay em dậy sớm, bây giờ ngủ tiếp một lát .”
Quả thật Tần Noãn mệt, thấy như cũng nhắm mặt , ngủ tiếp.
Cố Ngôn Thanh bên giường một hồi, đó cầm giấy hôn thú ngoài.
…
Ở trong vườn kính, bà ngoại Lục đeo kính lão, ha hả lật qua lật tờ giấy hôn thú thật lâu, đó với ông ngoại Lục, “Giấy hôn thú bây giờ hơn của chúng thời nhỉ? Ảnh chụp cũng rõ nữa, ông xem hai đứa xứng .”
Ông ngoại Lục ngẩng đầu, đẩy kính lão đáp: “Lúc đó bà cũng mà, xứng với .”
Bà ngoại Lục lẫy ông một chút, đó hỏi Cố Ngôn Thanh, “Bao giờ thì cháu và Noãn Noãn sẽ tổ chức hôn lễ?”
Cố Ngôn Thanh xuống, “Cô vẫn nghiệp, mà công ty của cháu cũng tương đối bận, cho nên tạm thời cử hành ạ.”
Nhắc đến công ty, ông ngoại Lục về phía , “Gần đây mạng tiểu thuyết nổi tiếng chuyển thể thành phim, công ty của cháu đang cạnh tranh trò chơi bản quyền cho nó đúng ?”
Cố Ngôn Thanh nhướn mày, “Ông ngoại quan tâm cháu thế cơ ạ?”
Ông ngoại Lục ‘xuỳ’ một tiếng, “Cháu hiểu rõ đối thủ cạnh tranh ? Công ty kỹ thuật Hưng Lan là chi nhánh của xí nghiệp Lý thị. Ba vợ của cháu vài mối hợp tác cùng Lý thị , cách đối nhân xử thế của Lý thị cũng xảo trá cực kỳ, họ ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy.”
Quản gia bưng nước tới, Cố Ngôn Thanh cầm một tách lên, tuỳ ý vuốt vuốt, tầm mắt rơi xuống lá trôi nổi mặt nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-134.html.]
Trầm mặc một lát, : “Như lời ông ngoại , Lý thị và tập đoàn Viễn Thương chỉ quan hệ hợp tác. Hưng Lan cũng chỉ là công ty nhỏ mới nổi trướng Lý thị, đến mấy năm lịch sử. Đã như thì cháu sợ họ đây?”
“Cháu họ hợp tác với tập đoàn Viễn Thương nhưng vẫn càn, tập đoàn Đằng Thuỵ giúp cháu thì cháu cho.”
“Họ chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, gì sợ ạ? Đừng là Lý thị chỉ là xí nghiệp nhỏ hợp tác với tập đoàn Viễn Thương, cho dù là chính tập đoàn Viễn Thương cạnh tranh với cháu, bản quyền cháu cũng tranh.”
Ông ngoại Lục giận quá hoá , “Cháu thật đúng là nghé con mới đẻ sợ cọp lớn.”
“Ông ngoại sai , cháu đây là thôi ạ.” Cố Ngôn Thanh nhấp một ngụm , đó đặt cái tách xuống, “Trò chơi để cháu mới là sự lựa chọn nhất.”
“Đã thì ông xem cháu còn trẻ tuổi rốt cục thể gì đây.”
Cố Ngôn Thanh dựa lưng lên ghế, ngón tay tuỳ ý nhịp xuống bàn, “Vậy ông ngoại rửa mắt mà đợi cháu nhé.”
Đột nhiên hai ông cháu gì nữa, bầu khí chùng xuống.
Bà ngoại Lục hai , lắc đầu một cái. Bà đảo mắt , chợt thấy Tần Noãn đang cạnh cửa vườn kính, đang phía trong .
Bà ngoại Lục , ngoắc cô, “Noãn Noãn tỉnh ?”
Tần Noãn hổ tới chào hỏi: “Chào ông bà Lục.”
Cố Ngôn Thanh giữ c.h.ặ.t t.a.y của cô, nắn bóp mấy , “Em gọi sai .”
Tần Noãn giật , lập tức sửa miệng, gọi ông bà ngoại.
Bà ngoại Lục với Tần Noãn, ông ngoại Lục thỉnh thoảng hai câu, bầu khí bế tắc khi nãy từ từ mới hoà hoãn .
Lúc rời khỏi Lục gia, Tần Noãn hỏi Cố Ngôn Thanh, “Anh chọc giận ông ngoại ạ?”
Cố Ngôn Thanh , “Ông ngoại tính tình trẻ con, hai ngày nữa sẽ thôi.”