“Lát nữa em cùng tới tiệc ăn mừng .” Đột nhiên, Cố Ngôn Thanh .
“Đương nhiên ạ, trong đó cũng công lao của em mà, nhiều nhân vật quan trọng đều do em thiết kế nha.”
Cố Ngôn Thanh , đặt máy sấy qua một bên, giúp cô vuốt mái tóc, “Thay quần áo thôi.”
Tần Noãn đáp ứng, dậy tới phòng treo quần áo. Cô đồ chuyện với Cố Ngôn Thanh đang ở bên ngoài, “ , hôm nay Tần Hi cẩn thận nên đau chân, em về nhà họ Tần thăm một chút. Em khi thi Đại học sẽ xuất ngoại đấy ạ.”
“Rất , vẫn gánh nặng đường xa [4], vẫn nên trải đời một chút.”
Tần Noãn mấp máy môi, “Em còn em hãy về nhà họ Tần nhiều hơn. Thật , em về cũng gì, chuyện với ba em cũng thể , lẽ là vì trong lòng em vẫn còn oán ba. Nếu như lúc em về nước, ba thể quan tâm em nhiều hơn một chút, bạn với em giống như ông nội thì…”
Lời còn xong, cửa phòng treo quần áo đẩy .
Cố Ngôn Thanh một bộ thoải mái, trở về dáng vẻ cùng dáng vẻ nho nhã và lịch thiệp . Trên còn hương cỏ xanh khi tắm rửa, tươi mát thoải mái, dường như thể cô trấn tĩnh .
Tần Noãn ngẩng đầu .
Cố Ngôn Thanh tới hai bước, lòng bàn tay khẽ vuốt lên gương mặt của cô. Anh chậm rãi : “Nếu em về đó thì cần về.”
Tần Noãn , “Thật Tần Hi và dì Lan Bội , nhất là Tần Hi, em thể cảm nhận tấm lòng của em . Vả con em cũng với em, đúng ạ?”
Cố Ngôn Thanh trầm ngâm cô, hề lên tiếng.
“Tần Hi dù em kết hôn nhưng vẫn là của nhà họ Tần. Đến ba em còn với em câu , xem đứa em trai của em ?”
Tần Noãn xong, thở phào một cái, “Cho nên em đồng ý thỉnh cầu của em . Nếu như em xuất ngoại, dì Lan Bội ở nhà một , em sẽ thường xuyên về thăm. Anh em thế là đúng đúng ạ?”
Cố Ngôn Thanh giúp cô vén tóc tai, cất giọng dịu dàng, “Anh quan tâm đúng sai, chỉ quan tâm em thôi. Chỉ cần Noãn Noãn của vui là .”
“Em cảm thấy chúng vẫn nên sinh vài đứa trẻ tình thương của nó , đó là một chuyện đáng mừng nha! Em chỉ một , nhưng tương lai của con chúng thật nhiều tình thương của , như thế em mới còn tiếc nuối nữa.”
Cố Ngôn Thanh đau lòng ôm cô ngực, lặp lặp một câu bên tai cô, “Noãn Noãn, yêu em, sẽ luôn yêu em như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-143-hoan-chinh-van.html.]
Khoé môi của Tần Noãn cong lên, đầu ngón tay nâng khuôn mặt , “Cố Ngôn Thanh , ? Lần đầu tiên thấy , em cảm thấy cả như đang toả sáng . Khi đó, em tự nhủ chính , chính là mặt trời của em, nếu như em theo đuổi , thế giới của em sẽ còn lạnh lẽo nữa.”
“Cho nên em mới liều mạng theo đuổi như , dốc lực mà theo đuổi mỗi thôi. Lúc đó, em sợ sẽ , sợ rằng mặt trời của em đột nhiên mất, em trốn trong nơi hẻo lánh âm u … lạnh lẽo gió mưa liên miên và đầy rẫy hỗn loạn.”
Tần Noãn rũ mắt, nghĩ đến chuyện đây, cô lộ sự bất lực cùng cô đơn, lông mi run rẩy bỗng hoen ướt.
Cố Ngôn Thanh ghì cô lòng, hôn lên trán cô, giọng của khàn run rẩy, “Bây giờ mặt trời chỉ là của một em thôi.”
Tần Noãn dựa trong lòng , cong môi yếu ớt, “ , mặt trời của em…”
“Mặt trời lớn sẽ sinh mặt trời nhỏ, tụi nó đều yêu thương em cả,” Cố Ngôn Thanh mật cọ cọ đỉnh đầu của cô, “Chúng sinh nhiều đứa một chút, em?”
Tần Noãn mỉm , nhẹ nhàng gật đầu.
Như thế thật !
…
Thế giới của cô từng chỉ mây đen và trăng khuyết, mưa gió mịt mù, cỏ cây tang thương.
Là Cố Ngôn Thanh mang theo ánh nắng mà đến, xua tan mây mù, toả ánh hào quang.
Từ đó, đất lớn hồi sinh, băng tan tuyết rã, đoá mai hồng ngạo nghễ nở đầu cành, duyên dáng nở rộ; chim hoàng oanh [5] ngẩng đầu hót vang, u cốc tĩnh lặng bắt đầu thanh âm nơi đó.
Thế giới của cô cuối cùng cũng đón hương thơm dạt dào của sự hạnh phúc đang nở hoa!
Hoàn chính văn.
…
Tác giả lời :
Chính văn tới đây là kết thúc , cảm ơn các bạn ủng hộ. Phía còn phiên ngoại ngọt ngào và chuyện cũ của Cận Bùi Niên và Chu Thịnh Nam nhé~