Tưởng Nam Khanh cắn răng, vẫy tay với bé, “Con qua đây, thấy cái m.ô.n.g của con ngứa đòn .”
Mục Sở cảm nhận khí nguy hiểm, mặc dù hiểu chuyện gì đang xảy nhưng bé vẫn vô thức trốn trong n.g.ự.c ba, hai tay che m.ô.n.g , cực kỳ đáng thương : “Không ạ, m.ô.n.g con ngứa đòn …”
Mục Lăng Thành gì cho . Anh lấy bản vẽ trong tay con gái kỹ một chút.
Ánh mắt đảo qua ngày ở góc bản vẽ, đưa cho Tưởng Nam Khanh xem, “Bản vẽ tối qua của em cái , bản của hôm đó nữa.”
Tưởng Nam Khanh thói quen thiết kế ngày nào sẽ chú thích góc bản vẽ là ngày đó.
Cô đưa mắt , quả thật là bản vẽ của tối hôm nữa. Bởi vì hài lòng với bản vẽ nên cô mới sửa chữa một , bản vẽ bỏ. Bị con gái doạ đến rối cả não, cho nên nhất thời cô mới phân biệt .
Tưởng Nam Khanh xốc chăn khỏi phòng ngủ, tới phòng sách tìm bản vẽ tối hôm qua. Cuối cùng, trái tim của cô mới bình tĩnh .
Mục Sở tới, vịn cửa cô, đó ngẩng đầu ba .
Mục Lăng Thành xổm xuống cạnh bé, rỉ tai bé một ít lời, bé liền ngoan ngoãn chạy tới ôm chân Tưởng Nam Khanh, nũng hệt như mèo con, “Mẹ ơi, Sở Sở sai ạ, con sẽ đụng tới đồ vật của lớn nữa .”
Tưởng Nam Khanh hề dễ dãi, chỉ ôm cô lên nghiêm mặt : “Còn nữa thì đánh con thật đấy.”
Mục Sở lập tức vươn hai tay che m.ô.n.g .
Ôm bé từ trong phòng sách , Tưởng Nam Khanh hỏi: “Không con đang chuyện điện thoại với Tích Tích ? Sao tự nhiên chạy tới phòng sách ?”
“Bác Cố là lát nữa sẽ đưa Tích Tích tới đây tìm con ạ, cho nên con liền cúp điện thoại.”
Bị quấy một trận, cảm giác buồn ngủ của Tưởng Nam Khanh cũng còn nữa. Lại bé là Tích Tích sắp đến, cô liền dúi con gái cho Mục Lăng Thành tự rửa mặt.
Buổi trưa, cả nhà Cố Ngôn Thanh đều tới.
Hai bé con Cố Tích và Mục Sở thấy mặt đối phương liền mừng rỡ ôm , cực kỳ thiết. Sau đó hai bé nắm tay ban công xem hai con rùa đen của Mục Sở nuôi, thi thoảng còn vươn tay chọc con rùa mấy , tiếng vui vẻ vang lên.
Thật sự là hôm nay, Cố Tần ngoài. Ở đây ai chơi với hết, mà cũng chơi với hai bé con , cho nên ở nhà đợi thôi.
quá khó ở nên lôi kéo cùng, cuối cùng chỉ thể miễn cưỡng tới đây.
Người lớn chuyện, Cố Tần xen , đột nhiên phía ban công thi thoảng vang lên tiếng khanh khách, dậy xem.
Mục Sở thấy liền cúi đầu thấp hơn một chút.
Cố Tần nhíu mày, “Hoa Hoa, em xem là khí đấy ?”
“Không cho phép gọi em là Hoa Hoa! ! !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-154.html.]
Cố Tần khẽ một tiếng, bóp bóp gương mặt của bé hai , “Hoa Hoa mập nữa .”
“…” Mục Sở xoa mặt , hốc mắt đỏ lên, ấm ức, “Em mập!”
Bé gầy mà!
Mục Sở qua Cố Tích, chỉ về phía Cố Tích : “Tích Tích mới mập!”
Cố Tích tự nhiên Mục Sở , ấm ức một hồi, bất ngờ oà lên .
Người lớn ngoài phòng khách kinh động, lập tức chạy hỏi xem chuyện gì.
Cố Tích chỉ Mục Sở, “Sở Sở con mập kìa!”
“Tại con mà!” Mục Sở chỉ Cố Tần, cũng thút tha thút thít tố cáo.
Cố Tần: “…” Hai quỷ con thích , trêu nổi!
Được lớn dỗ một trận, hai Cố Tích và Mục Sở nhanh hết , tiếp tục con rùa màu đen trong vạc , tình cảm vẫn như cũ.
Cố Tần ghế nhỏ, chống cằm hai , “Quỷ con.”
Cố Tích và Mục Sở đồng loạt ngẩng đầu .
Cố Tần hỏi: “Hai đứa quan hệ của gọi là gì ?”
Hai bé ngây thơ , đó đồng thanh đáp: “Là chị em ạ!”
“ !” Trong mắt Cố Tần lộ ý , nhỏ giọng : “Gọi là tình chị em dính như nhựa hoa đấy.”
Mục Sở suy nghĩ một hồi, đó giải thích cho Cố Tích, “Anh khen hai đứa là hoa đó.”
Cố Tích gật đầu, “ .”
Cố Tần: “…”
_________
“Học kỳ hai năm hai Đại học, lộ một chút dấu hiệu nào xuất ngoại, nhiều năm như , lúc tụi nghiệp, cũng trở về.”
“Hôn lễ của Á Nhuỵ và Điền Phi Chương cũng tham dự, lúc và Á Nhuỵ lâm bồn cũng chẳng thấy . Mình còn tưởng là sẽ định cư ở bên đó luôn, sẽ gặp tụi nữa.”
Trong biệt thự phía Nam ngoại ô, Tần Noãn đích pha cho Chu Thịnh Nam một ly cà phê, đặt quầy bar cho cô nàng.