Chu Thịnh Nam ngờ tới bản khó khăn mới bắt một chiếc taxi, thế mà bên trong là Cận Bùi Niên.
Bây giờ, bớt dáng vẻ ngây thơ của thiếu niên, mặc Âu phục, chân mang giày da, lạnh lùng bá đạo hơn nhiều.
Chu Thịnh Nam vô thức mở cửa xe để ngoài, Cận Bùi Niên nhíu mày, ngữ điệu mất kiên nhẫn, “Em gấp thì đừng bướng bỉnh nữa.”
Động tác cầm lấy tay vịn cửa xe của cô dừng mấy giây, đó chậm rãi thu .
“Bác tài đưa cô .” Cận Bùi Niên .
Bác tài lái taxi rời , Chu Thịnh Nam đưa mắt , lễ phép mở miệng: “ hề bướng bỉnh, chỉ là sợ phiền đến Cận đây thôi. Có điều… cũng cảm ơn .”
Xưng hô xa lạ, ngữ điệu khách sáo xa lánh, khuôn cằm của Cận Bùi Niên cứng , hờ hững nghiêng đầu ngoài cửa sổ, để ý tới cô.
Bầu khí trong xe hổ, Chu Thịnh Nam lấy kịch bản trong túi , tiếp tục nghiên cứu, cố gắng xem như tồn tại.
Nghe thấy tiếng lật giấy, Cận Bùi Niên liếc mắt qua, chợt thấy đôi mắt đang nghiêm túc xem kịch bản của cô. Hàng mi dày đậm cong lên nhưng tầm mắt của cô rũ xuống, mũi của cô thở hai luồng khí nhàn nhạt, đôi khi rung động.
Chu Thịnh Nam tập trung, đôi khi cầm bút đánh dấu chi tiết quan trọng, xem là khí.
Liếc mắt nội dung một cái, môi mỏng gợi cảm của Cận Bùi Niên cong lên, ‘xì’ khẽ một tiếng, “Chuyên ngành của em là Cơ khí – Điện tử, mẫu là do rẽ ngang, bây giờ còn diễn viên ?”
“Nhân vật như em diễn thành mặt đơ thì khán giả sẽ xem , mà cũng đạo diễn thuê em.”
Chu Thịnh Nam giọng trào phúng của thì ngẩng mắt qua. Cận Bùi Niên cũng thẳng cô, thần sắc tĩnh lặng lạnh lẽo, chút gợn sóng nào.
Trong mắt cô ánh lên sự giận dữ, vốn dĩ bùng phát, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn .
Sau khi hít sâu một , mấp máy môi hai , cô cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản, xem như thấy cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-158.html.]
Cận Bùi Niên đả kích tác dụng, đột nhiên cảm thấy hành động của bản thật ngây thơ. Sắc mặt của liền trầm xuống, hai tay khoanh , dựa lên ghế , đôi mắt nhắm , lên tiếng nữa.
Xung quanh yên tĩnh, đôi khi tiếng lật giấy và tiếng ma sát giữa ngòi bút lên mặt giấy vang lên bên tai Cận Bùi Niên, hiểu khiến cho nỗi lòng của gợn sóng.
Đột nhiên, xe rung lắc một chút, Chu Thịnh Nam vững, theo quán tính đổ phía . Cô kinh sợ vươn tay nắm chặt lấy cổ áo của Cận Bùi Niên. Thân xe thắng gấp một cái, cả cô lảo đảo, cẩn thận giật rớt cúc áo sơ mi đầu tiên áo của Cận Bùi Niên, rơi xuống lòng bàn tay.
Chu Thịnh Nam: “…”
Bác tài hùng hổ mắng chửi chiếc xe điện lao qua, đó xin hai vị khách phía , nhưng mà lúc , cả hai ai lọt nửa chữ.
Chu Thịnh Nam cúc áo trong tay lẫn xương quai xanh rộng mở của , hormone nam tựa như vây lấy cô, trái tim của cô run lên, cả sững , nên gì mới .
Cơ thể của Cận Bùi Niên cứng , đưa mắt cô. Cơ thể mềm mại của cô đang dán lên , mùi hương quen thuộc xa lạ thơm ngát xông chóp mũi. Hơi thở của phủ xuống đỉnh đầu của cô, nơi vài sợi tóc lay động.
Anh cảm thấy nơi nào đó trong lòng tựa như cái gì cào một chút, ngứa ngáy, dần dần lồng n.g.ự.c trở nên phập phồng.
Hai má của Chu Thịnh Nam nóng lên, vội né , ngay ngắn , “… xin .”
Cô vươn tay đưa cúc áo cho , nhưng ánh mắt dám .
Cận Bùi Niên nhận lấy, chỉ lạnh giọng một dãy .
Chu Thịnh Nam ngạc nhiên ngẩng đầu, hiểu.
Cận Bùi Niên chăm chú cô, ngữ điệu nhạt, khó vui giận, “Số tài khoản ngân hàng của , em chuyển tiền quần áo cho . Em là trong giới thời trang, hẳn là nhận nhãn hiệu quần áo đang mặc, giá cả càng cần .”
Chu Thịnh Nam mím môi, trầm mặc.
Bây giờ cô một là nghèo, hai là trắng tay, còn thiếu tiền Trang Tín nhiều nhưng vẫn trả nữa là. Nhãn hiệu quần áo cao cấp xa xỉ đặt may, đương nhiên cô giá cả, nhưng mà cô đền nổi…
“… đem nó sửa giúp , ?” Chu Thịnh Nam cố gắng mở miệng, hạ thấp xuống, giữ cho giọng của thật bình tĩnh.