“Không cần , mượn tiền Noãn Noãn .” Tô Tử Hân ôm Chu Thịnh Nam, cằm gác lên vai cô nàng, “Hai chuyện của , còn ? Bây giờ đủ khổ , thể khổ thêm nữa đây?”
Hai năm gần đây, Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ đều kết hôn sinh con cho nên thường xuyên trò chuyện, còn Tô Tử Hân và Chu Thịnh Nam vẫn độc , tự nhiên cũng thiết hơn nhiều.
Tô Tử Hân chuyện của Chu Thịnh Nam đang chữa bệnh ở nước ngoài, phòng bệnh của Chu cũng là do cô nhờ ba Tô tìm giới thiệu giúp.
Cô cũng quá khứ tan tan hợp hợp của Chu Thịnh Nam và Cận Bùi Niên.
Chu Thịnh Nam ôm Tô Tử Hân, “Mấy ngày nữa phim , thể sẽ ở khách sạn với đoàn phim. Tới lúc đó nếu ở nhà một mà cảm thấy chán thì gọi điện cho nhé.”
“Không gì , thể gặp bạn học cũ mà.”
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu Tô Tử Hân, chợt hỏi: “Tối qua ở nhà của Khâu Viễn đúng ?”
Trong lòng Tô Tử Hân trở nên hồi hộp một chút, đó bình tĩnh gật đầu, “Ừm.”
“Cậu đỏ mặt cái gì? Mình thuận miệng hỏi thôi mà.” Chu Thịnh Nam .
“… Nhiệt độ trong phòng nóng quá thì !” Tô Tử Hân cầm ly nước uống một hớp, đó bỏ qua chủ đề , “Cậu về nước Cận Bùi Niên tìm đến đặng nối tình xưa ?”
Chu Thịnh Nam trả lời.
Tô Tử Hân : “Thành phố C lớn, thể gặp cũng thể . nếu về nước gặp , đây xem như cũng là duyên phận .”
Im lặng một lát, Chu Thịnh Nam : “Dù tụi cũng tương lai, nếu duyên thật cũng là nghiệt duyên mà thôi.”
“Nếu thật sự buông xuống thì tìm mới , coi như cắt đứt nhớ nhung của , cũng cắt đứt nhớ nhung của . Còn nếu buông xuống thì —”
Dừng một chút, Tô Tử Hân qua Chu Thịnh Nam, : “Thật , cảm thấy cần vì mắt của khác mà khổ chính , cũng khổ cả yêu.”
“Cậu và của vì cho Cận Bùi Niên nên mới giảm thiểu tổn thương cho bằng cách . hai từng hỏi qua ? Anh tình nguyện hai bảo vệ kiểu đó ?”
“Nếu như bằng lòng sánh bước cùng , quan tâm đến chuyện của ba thì ? Mà chuyện của ba cũng chẳng liên quan gì tới , bản cũng là hại đấy thôi, thế thì tại thể ở bên cạnh yêu chứ?”
Trong lúc nhất thời, Chu Thịnh Nam sững đấy, gì.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-166.html.]
Mấy ngày tiếp theo, Chu Thịnh Nam vẫn bận rộn như cũ, ngày nào cũng việc hết, đến tối muộn mới về nhà.
Còn Tô Tử Hân thì chậm rãi tìm một công việc nửa buổi sáng.
Dạo cô tìm việc dễ, khi một ăn cơm từ bên ngoài, thời điểm trở về chung cư thì thấy cửa một chiếc xe sang trọng đỗ . Lúc ngang qua, cô nhịn liếc mấy cái, chợt thấy Cận Bùi Niên trong xe, cô dừng bước chân.
Cận Bùi Niên cũng thấy cô, kinh ngạc.
Tô Tử Hân cúi chào hỏi, “Tổng giám đốc Cận, thật trùng hợp ạ.”
Cận Bùi Niên nâng mắt lên tầng ba, “Em đang ở cùng cô ?”
“ ạ, tìm Tiểu Chu Chu ? Cậu về, cần em chuyển lời giúp ?”
Cận Bùi Niên để ý tới cô, chỉ xe chuẩn rời .
Tô Tử Hân vọt tới xe ngăn .
Thấy Cận Bùi Niên sang, cô chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh, “Chúng trò chuyện một chút ?”
Cận Bùi Niên tắt máy xe, xuống, theo cô tới quán cà phê, xuống một chỗ gần cửa sổ.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Tô Tử Hân tuỳ ý cầm muỗng khuấy đều, ngẩng đầu : “Em báo là bây giờ em đang nghèo, cho nên cà phê do mời.”
Cận Bùi Niên phản đối, chỉ nâng mắt cô, “Có em chuyện gì với ? Liên quan tới cô ?”
Tô Tử Hân chống cằm suy nghĩ một lát, đó hoạt bát với một tiếng, “Thật em cũng lời gì để , chỉ là nhàm chán thôi, nên mới tìm bạn tán gẫu, trùng hợp là quen.”
Cận Bùi Niên nhấp một hớp cà phê, sắc mặt lạnh nhạt.
Tô Tử Hân hỏi: “Tổng giám đốc Cận tới đây tìm Tiểu Chu Chu đúng ?”
Cận Bùi Niên trả lời, cô tiếp: “Em thú thật là chiếc Lamborghini của quá chói mắt . Gần đây em còn thắc mắc nhiều nó là của ai, hôm nay đột nhiên gặp chủ nhân của nó.”
Cận Bùi Niên yên lặng, tiếp tục uống cà phê.
Tô Tử Hân đùa nữa, giọng của cô hiếm khi nghiêm túc như , “Cận Bùi Niên, lập trường chị em mà thì một việc, em thật sự thể cho .”
“ em cảm thấy hai cứ mãi thế vô nghĩa. Mỗi ngày đây , về nhà, định sẽ mãi thầm lặng dõi theo như ?”