Khoé môi giật giật, một hồi lâu , cô mới hỏi: “Tại… tại chuyện đó?”
Cận Bùi Niên đáp, chỉ nắm lấy tay của cô, cất giọng khe khẽ: “Yêu em là chuyện khiến vui vẻ nhất đời . là một trưởng thành, tự bản đang gì, cũng cần em quyết định , càng cần em hi sinh vì .”
“Nam Nam, em hiểu ?”
Chu Thịnh Nam giãy mấy , nâng mắt nhỏ: “ mà thế chỉ mang áp lực cho mà thôi! cảm thấy lời của đúng, thể luôn liên luỵ tới … Để chịu thiệt nhiều đến thế, … trả nổi …”
“Cho tới bây giờ, từng gì từ em cả.” Cận Bùi Niên ôm cô lòng, dùng sức mà ôm, “Nam Nam , chỉ cần vì em, gì cũng cam tâm tình nguyện. Anh cần em trả gì hết. Nếu em thật sự gì đó cho thì đừng quyết tâm đẩy xa nữa. Đối với , đó là hồi đáp nhất !”
Hốc mắt Chu Thịnh Nam ướt đẫm, tuy từ chối sự dịu dàng của nhưng bản nỡ. Dần dần, nước mặt nóng hổi lăn xuống mặt cô, “Cận Bùi Niên, tại cố chấp đến thế ? Tại thì chứ?”
Cảm thấy giọng của cô nghẹn ngào, Cận Bùi Niên nâng mặt cô lên, giúp cô lau nước mắt, cất giọng êm dịu cưng chiều, “Bởi vì trong mắt , thế giới chỉ em là nhất. Nam Nam, sợ em liên luỵ …”
“Anh chỉ sợ em cần nữa…”
Chu Thịnh Nam vẫn nhịn rơi nước mắt, gió lạnh thấu xương thổi qua, hai gò má của cô lạnh buốt.
Cận Bùi Niên ôm mặt cô lòng , khẽ vuốt mái tóc dài xoã xuống lưng của cô.
Anh hôn lên trán của Chu Thịnh Nam, “Đừng từ chối nữa, em?”
Chu Thịnh Nam vùi mặt trong lòng , nức nở câu nào.
Ngoài trời lạnh, bất lực mấy năm nay trong lòng cô như tan thành nước ấm. Chưa bao giờ cô cảm giác sự an đến thế bao bọc lấy .
Sự dịu dàng mà cô khát vọng lâu, mặc kệ cô từ chối đến bất lực, nó vẫn nóng bỏng vây lấy cô, khiến cô thể từ chối.
Làm cô hiểu lòng đây?
Nếu như dây dưa với cô mà lấy một cô gái môn đăng hộ đối sống cuộc sống của , cô sẽ cam tâm tình nguyện chúc phúc cho .
Bởi vì tình cảnh hiện tại của cô nào thể cùng sánh bước ?
Cô khiến chịu nhiều khổ đau như , thật sự cô thể để giúp thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-172.html.]
Kìm nén nội tâm đang giãy dụa lẫn dày vò lâu, cuối cùng Chu Thịnh Nam vẫn hít sâu một , dùng sức đẩy .
Cận Bùi Niên ngờ cô sẽ như thế, chao đảo một cái, ngạc nhiên luống cuống cô.
Chu Thịnh Nam dám mắt đối mắt với , chỉ nhỏ giọng : “ tấm lòng của , chỉ là thể ở bên cạnh .”
Cận Bùi Niên cô.
Trầm mặc một lát, hỏi: “Vì bệnh tình của em đúng ?”
Chu Thịnh Nam kinh ngạc ngẩng đầu, đến chuyện cũng ?
Cận Bùi Niên giải thích, “Mẹ em và ba dượng đều sống ở nước ngoài, chỉ em ở trong nước. Ban đầu còn cảm thấy em tìm , đó mới phát hiện là .”
“Anh sinh nghi trong lòng, cộng với địa vị bây giờ của em thể ở căn hộ chung cư nhỏ như thế . Trừ phi… em chuyện khó xử, cho nên sai tìm hiểu một chút.”
Nếu , Chu Thịnh Nam cũng lừa dối nữa. Cô hít một lạnh, : “ thế nào cũng , nên hiểu bây giờ cách nào ở bên .”
Cận Bùi Niên cô, giọng mang theo một chút bất đắc dĩ, “Có thể bên hơn em? Rõ ràng thể cùng em gánh vác mà.”
Chu Thịnh Nam : “Thời cấp ba , vì mà cả thương nặng, tự nhiên ba thành kiến sâu đối với . cũng thể khiến chịu thiệt nữa, thể để tâm, nhưng giống .”
Cận Bùi Niên lặng thinh.
Chu Thịnh Nam lấy điện thoại trong túi xem giờ, cất giọng nhạt, “Đã muộn lắm , về nhà, sáng sớm mai còn việc.”
“Không cả, đủ khả năng giúp em.” Cận Bùi Niên chăm chú cô một hồi, đó lấy xe.
Trên đường trở về, hai gì nữa, Chu Thịnh Nam dựa lưng lên ghế, nhanh chìm giấc ngủ.
Lúc tỉnh , cô phát hiện vẫn đang ở xe, hai sớm về đến cửa chung cư, nhưng Cận Bùi Niên gọi cô dậy.
Chu Thịnh Nam nghiêng đầu qua, dường như cũng ngủ . Đèn đường bên ngoài phủ xuống gương mặt của , lông mi dày đậm, ngũ quan giờ vẫn luôn lạnh lùng hiếm khi ôn hoà một chút.
Chu Thịnh Nam suy tư, đó vươn tay đẩy mấy , “ lên nhà đây, cũng về ngủ sớm một chút .”