Ngày hôm , lúc Chu Thịnh Nam tỉnh , bản vẫn Cận Bùi Niên ôm trong lòng.
Cô vươn tay sờ lên trán để thử nhiệt độ, bớt nóng, lúc cô mới thở một .
Sắc trời bên ngoài dần sáng, khung cảnh trong phòng rõ ràng, cô lẳng lặng bên cạnh Cận Bùi Niên, ngắm chăm chú tới mức xuất thần.
Anh ngủ sâu, dường như an giấc nên mi tâm vẫn luôn nhíu , khuôn mặt lạnh lẽo, hàng mày cứng rắn, phong trần gió sương, môi mỏng gợi cảm nhếch lên.
Chu Thịnh Nam mới cử động một chút, liền thuận thế ôm chặt trong lòng, trong miệng mớ gì đó.
Chu Thịnh Nam dựa lòng , chậm rãi vươn ngón tay, vuốt khẽ mi tâm của .
Cận Bùi Niên mơ hồ bắt bàn tay của cô.
Chu Thịnh Nam khẽ giật , rút thì hôn lên ngón tay của cô một chút, hề mở mắt, “Em tỉnh ?”
Giọng thầm thì, còn giọng mũi.
“Ừm,” Chu Thịnh Nam khẽ đáp, hỏi : “Anh còn đau đầu ?”
“Một chút.” Cận Bùi Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô, lớp chăn, ấn nó lên n.g.ự.c .
Đối với hành động của , Chu Thịnh Nam cuống quýt, khó xử.
Hai thế … xem như lành ?
hai định bên cạnh , cũng tâm đầu ý hợp mà luôn đủ loại kiêng kỵ. Hai cũng còn trẻ như thời niên thiếu nữa, thể bỏ qua tất cả mà tuỳ hứng .
Cận Bùi Niên mê man ngủ , cô lặng lẽ chui khỏi n.g.ự.c xuống giường, khi giúp chỉnh chăn đệm, cô phòng tắm để rửa mặt.
Thay xong quần áo chụp ảnh, cô ngoài mua bữa sáng mang về, đặt một phần đầu giường cho Cận Bùi Niên.
Trang Tín gửi tin nhắn tới, tới lầu, Chu Thịnh Nam cầm bữa sáng của , chuẩn ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-174.html.]
Do dự một lát…
Cô phòng ngủ cho Cận Bùi Niên một tờ ghi chú, khi gác bút, cô bên giường một cái, cuối cùng rời .
Cận Bùi Niên ngủ tới hoa mắt váng đầu, nửa ngày , lúc sắc trời tối mới dần tỉnh .
Anh nặng nề xoa đầu dậy, liếc xung quanh một chút. Thấy tủ đầu giường đặt một phần ăn sáng, nhớ chuyện tối qua, ánh mắt hiếm khi lộ mấy phần nhu hoà.
Lại thấy bên cạnh phần ăn sáng một tờ giấy, Cận Bùi Niên vươn tay cầm lên, nụ mặt dần biến mất:
Cận Bùi Niên,
Nếu tỉnh và thấy cả khoẻ hơn một chút thì về nhà , đừng tới nữa.
Suy cho cùng thì và vẫn giống , con nên sống trong hiện thực thì hơn, cho một đường lui.
Anh đừng ảo tưởng sẽ truyện cổ tích nữa, ?
Cận Bùi Niên dòng chữ mà cô để , lập tức vo tờ giấy thành một cục, siết chặt trong lòng bàn tay.
…
Chụp ảnh buổi trưa kết thúc, Chu Thịnh Nam ăn cơm ở khu thường, mất tập trung, đồ ăn trong tay căn bản ăn bao nhiêu.
Trang Tín đối diện cô, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay cô ? Nửa ngày đều mơ mơ màng màng, liên quan… tới Cận Bùi Niên ?”
Chu Thịnh Nam kinh ngạc y, dáng vẻ như hỏi: Làm ?
Trang Tín đáp: “Bình thường cô luôn dứt khoát, chỉ duy nhất đối với chuyện liên quan tới mới thành dạng .”
Chu Thịnh Nam , thở dài một tiếng, “Có thể là do cảnh tạo nên, tâm tư của đơn thuần, suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản. Có nhiều chuyện, hề cân nhắc , chỉ dựa cảm tính của .”
“Anh hiểu đời nhiều sống gian khổ, gì còn tư cách để yêu cầu xa vời với tình yêu nữa…”
Trang Tín cô một cái, “ là đơn thuần, nhưng cô cũng quá cố chấp . Coi như là cô sống ở đáy xã hội , nhưng tại cô thể khát vọng tình yêu chứ?”