“Tình cảnh bây giờ của cô khó khăn một chút, cũng suy nghĩ trong lòng cô. Đơn giản là cô sợ vì cô mà cho , còn cô thì bù đắp gì mà thôi.”
“Cô cảm thấy tình yêu như thế bằng , công bằng với cho nên dám nhận tình yêu của . Nói trắng thì cô đang lòng tự trọng của chính phá bĩnh.”
Chu Thịnh Nam kinh ngạc y, nhất thời phản bác như thế nào, chỉ khẽ đáp: “Có lẽ là .”
Trang Tín tiếp: “Cô cảm thấy đẩy là cho , để cô an lòng. thực tế thì ? Anh yêu cô, nếu cô gửi cho tình yêu giống như , quan tâm nhiều hơn quan tâm cô, đó là một loại khích lệ đối với ? Hai chuyện ngang ?”
“Cũng của bạc triệu để cho vật chất mới gọi là đáp trả. Cô đấy, mấy năm nay xã hội dũa cho thực tế quá . Cô xem trọng vật chất nên mới bận tâm bản gì cả, tình cảnh gian khổ, đó phóng đại tình cảnh khốn cùng của để thấy bản xứng với .”
Thấy cô câu nào, Trang Tín khuyên nhủ: “Anh cảm thấy đàn ông như Cận Bùi Niên . Cô đơn nhiều năm thế vốn dễ gì, đời ngắn lắm, cô đừng chọn đường quanh co để tương lai hối hận.”
Bàn tay cầm đũa của Chu Thịnh Nam dần siết chặt.
Mấy năm nay, cô vây khốn bởi các loại khó khăn, giãy dụa mưu sinh. Nếm khổ nhiều tự nhiên trái tim cũng trở nên cứng rắn, quả thật còn giống như thời cấp ba nữa.
…
Buổi tối, Chu Thịnh Nam tham gia tiệc, lúc về nhà là rạng sáng. Cô uống nhiều rượu, men say rã rời, Trang Tín đưa cô về.
Y tự đỡ cô xuống xe, : “Chiều mai buổi chụp, sáng cô thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Gần đây thấy cô mệt lắm đấy!”
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu ô cửa sổ, một màu tối đen, xem Cận Bùi Niên .
Trong lòng trống trải, cô thuận miệng đáp lời Trang Tín, gượng thẳng dậy, : “Tự , cần dìu nữa , về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-175.html.]
“Cô thật sự đấy chứ?” Trang Tín bất an, đoán chừng tâm trạng của cô , cho nên tối nay uống nhiều rượu.
Chu Thịnh Nam khoát tay áo, gì, xách theo giỏ trong chung cư, cả xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trang Tín sợ cô mơ hồ tìm nhầm nhà, liền theo phía cô. Tới khi thấy cô mở đúng cửa nhà để , y mới xuống lầu, lái xe rời .
Sau khi nhà, Chu Thịnh Nam đá giày cao gót vứt giỏ xách ngay cửa . Cô dựa lưng lên cửa một lát, lười bật đèn.
Trong phòng yên ắng chỉ mỗi cô một …
Trước đây, Chu Thịnh Nam cảm thấy gì, nhưng hôm nay lẽ do say rượu nên đột nhiên lòng cô buồn xuống, hiểu vì .
Ba dượng gọi điện thoại tới, cô nhấn máy, đầu dây bên là Chu, “Nam Nam, con tan ? Lúc nãy gọi cho con , con về muộn ?”
Nghe thấy tiếng , cảm xúc của Chu Thịnh Nam như vỡ oà, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Sao con ?” Giọng của Chu yếu, lộ vẻ lo lắng.
Chu Thịnh Nam lau nước mắt chậm rãi xổm mặt đất, hai tay ôm đầu gối. Sau một hồi bình tĩnh , cô : “Không gì ạ, con mới về nhà. Thân của thế nào ?”
“Mẹ , cảm giác gần đây lên nhiều. Con cần lo lắng cho , đó là lo lắng cho bản thật !”
Mẹ Chu bên mấy câu cúp điện thoại, Chu Thịnh Nam ôm đầu gối, bật thút thít lâu, đó mới lau khô nước mắt, dậy.
Dần dần, cô thích ứng tia sáng ảm đạm trong phòng, kiến trúc theo đó cũng rõ ràng hơn hẳn.
Chu Thịnh Nam thấy một ảnh cao cao cách xa. Cô đè mi tâm, khổ một tiếng, cảm thấy say nhẹ . Thế mà xuất hiện ảo giác…