Cố Ngôn Thanh màn hình vi tính, cô nhanh gửi từng tin nhắn một. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời: 【Vậy em thế nào?】
Tần Noãn: 【Rất đơn giản ạ, bao giờ rảnh thì mua quần áo với em thôi.】
Tần Noãn: 【Em cảm thấy yêu cầu thể từ chối . Dù , sự thật là bẩn váy của em mà.】
Tần Noãn: 【Em giặt thử , mỡ đông giặt sạch nổi.】
Cô vắt hết óc khiến nuốt mấy lý do thể dùng để từ chối .
Bên an tĩnh một hồi, Cố Ngôn Thanh trả lời: 【Được, ngày mai là cuối tuần, rảnh.】
Trên mặt Tần Noãn lộ vẻ đắc ý, 【Vậy thì chín giờ sáng mai, gặp ở cửa thư viện nhé!】
Cố Ngôn Thanh: 【Được.】
Để điện thoại xuống, Tần Noãn đưa tay che nửa khuôn mặt, nội tâm nhịn mừng thầm.
Tô Tử Hân qua, "Noãn Noãn, ngày mai Á Nhuỵ hẹn hò , Thịnh Nam việc của , là chúng xem phim ?"
Tần Noãn: "... Ách, việc ."
"Việc gì thế?"
Tần Noãn nháy mắt, khoé miệng cong lên, "Bí mật."
...
Ngày hôm , Tần Noãn thức dậy sớm. Cô mặc bộ váy lụa màu lam phối với đai lưng màu trắng mà thích nhất, đội mũ rơm Panama [2], trang điểm một ít cẩn thận soi gương kiểm tra nhiều . Lúc , cô mới yên lòng ngoài.
Nhiệt độ khí mấy ngày nay tương đối cao, lúc cô khỏi cửa mới tám giờ rưỡi sáng, nhưng mặt trời chói chang .
Quảng trường, Tần Noãn cầm một cái ô màu mực, cửa thư viện, trong lòng suy nghĩ để ở bên cạnh Cố Ngôn Thanh một ngày hôm nay.
Trước , cô lời tán tỉnh quá nhiều hù chạy mất. Bây giờ, dù , cô vẫn dục cầm cố túng một chút, biểu hiện cẩn trọng một chút, giả vờ như quá thích .
Nếu như , việc cô tới điểm hẹn sớm hơn nửa tiếng vẻ quá hợp lý nhỉ?
Suy tư một phen, Tần Noãn quyết định trốn , dáng vẻ như tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-dua-vao-em/chuong-28.html.]
Trước cửa thư viện một bức tượng nổi danh, vóc của cô nhỏ, núp ở phía thể ẩn . Sau đó, cô lặng lẽ như mèo chằm chằm về hướng quảng trường.
Cố Ngôn Thanh tới đúng giờ. Tám giờ năm mươi chín phút, xuất hiện trong tầm mắt của Tần Noãn, lúc đến quảng trường đúng chín giờ.
"..." giờ thế, giống như là sợ đến nửa giây !
Tần Noãn quyết định tránh mặt một lát, để cho chờ thật lâu, nếu thì công bằng với cô!
Cố Ngôn Thanh cúi đầu điện thoại, áo thu màu trắng phối với quần dài màu đen, là đồng phục bình thường của học sinh. khi mặt lên phảng phất hào quang, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý.
Tần Noãn còn đang si mê , chợt nhận tin nhắn Wechat của : 【 đến , em đang ở ?】
Tần Noãn trả lời: 【Em còn ở ký túc xá. Anh chờ một lát, bình thường khi ngoài, con gái đều chuẩn lâu. Có lẽ... nửa tiếng nữa.】
Gửi xong, cô khấp khởi cất điện thoại túi, nóng nên tháo nón xuống quạt.
Sợ cái ô quá lớn sẽ Cố Ngôn Thanh phát hiện, lúc , cô đóng ô . Trên đầu là mặt trời nóng bỏng, nóng tới mức phiền ý loạn. Da thịt cổ của Tần Noãn cũng bắt đầu ửng lên, thậm chí đau.
"Bà đây theo đuổi bộ dễ lắm ? Trời đất đều đối nghịch, thật bà đây tức chết!" Cô nhỏ giọng bất mãn, trán đổ mấy giọt mồ hôi.
Lúc , mặt đột nhiên phủ lên một cái bóng, mặt trời nóng rực đỉnh đầu che , gió nhẹ thổi qua mang theo chút lạnh.
Trong lòng Tần Noãn thoải mái ít, "Ông trời quả nhiên vẫn còn mắt, đây —"
Cô ngẩng đầu ca ngợi ông trời một chút, ngờ đụng một khuôn mặt tuấn dật đối diện.
Ngôn từ ca ngợi liền giống như xương mắc ở cổ họng. Tần Noãn trợn to mắt thiếu niên lưng đang giúp che bớt phần lớn ánh nắng, môi cô mấp máy, "Anh, , ..."
Anh xuất hiện hồi nào!!!
"Không em vẫn còn ở ký túc xá ? Còn cần... nửa tiếng nữa ?" Cố Ngôn Thanh nhướn mày cô, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc , Tần Noãn nắng phơi đến đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng giống như đánh má hồng, trong tay cầm mũ nhẹ nhàng phẩy, tóc mai trán nhỏ vụn như tơ vũ, mi mắt thật dài rũ xuống, kiều kiều động lòng .
"Em núp ở đây gì?" Cố Ngôn Thanh hỏi.
Tần Noãn hỏi tới á khẩu trả lời , ấp úng nửa ngày, "Em, chuyện là, em đột nhiên đau bụng, cho nên em mới..."
"Cho nên em pho tượng để..." Sắc mặt của Cố Ngôn Thanh thể tin , đó, khó khăn hướng dẫn, "Trong thư viện nhà vệ sinh, đây là chỗ cộng cộng, em lắm ."
Tần Noãn: "..."