2.
 
Canh  hầm vô cùng tươi ngon, trong vị cay còn mang theo hương mặn nồng.
 
Hoàn  hợp khẩu vị của , như thể   riêng cho  .
 
Tay nâng bát của   run lên,  mắt dường như phủ một tầng sương mù.
 
Lục Tùng Niên lo lắng hỏi: “Có  canh  hợp khẩu vị ?”
 
Không, mà là quá hợp khẩu vị.
 
Ta như thấy  chính  nhiều năm về , vui mừng hỏi  : “Canh  nấu   ngon như ?”
 
Hắn chớp mắt, đắc ý đáp: “Bởi vì   nghiên cứu  lâu, đặc biệt  riêng cho nàng.”
 
Trái tim bỗng chua xót vô cùng,  đưa tay lau khóe mắt,  : “Cảm ơn, ngon lắm. Tại  vội quá nên  sặc thôi.”
 
Còn  kịp thương cảm xong, bên ngoài  vang lên một giọng om sòm:
“Thật là hồ đồ,  thương  còn ăn cay chứ?”
 
Ta  ngón tay , vết thương mơ hồ ẩn hiện,  ngẩn ngơ.
 
Bên , Vương Thần Tiên  bắt đầu trừng mắt, quạt râu mắng Lục Tùng Niên:
“Trong y sách  , bệnh nhân  ăn nhạt,   ăn cay…”
 
Ba la ba la, y như sư sãi trong chùa niệm kinh, khiến   nhức đầu.
 
Ông Vương Thần Tiên nhà sát vách, vốn là một thầy thuốc. Mười năm  dắt con gái chạy nạn tới làng chài.
Thấy ông  chăm sóc con gái nhỏ quá cực,  thường xuyên sang giúp đỡ. Ông cũng đáp lễ, nhận Đa Phúc  đồ , dốc lòng dạy y thuật.
 
Không  tại , ông cứ  ưa Lục Tùng Niên, hai  cứ gặp  là đấu mắt như gà chọi.
 
Quả nhiên, chỉ trong lúc  thất thần, Vương Thần Tiên  lôi cả “Hoàng Đế Nội Kinh”  để giảng.
 
Ta  gân xanh ở thái dương Lục Tùng Niên giật giật, bất giác thở dài. Ngắt lời Vương Thần Tiên,   sang  với Lục Tùng Niên:
“Đa Phúc dạo  tham ăn,  béo  mấy cân,      dẫn nó  luyện tập ?”
 
Lục Tùng Niên lập tức gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy  ngoài.
 
Vương Thần Tiên còn định chặn   để mắng tiếp,  vội kéo ông , hỏi:
“Lão Vương, ông  xem  đời   chuyện mượn xác  hồn ?”
 
Vương Thần Tiên vuốt chòm râu dài ba thước,  gương mặt như tiên giáng trần thoáng hiện nét trầm tư:
“Trong Thiết QuảI Lý- Dẫn Tử   : Thiết Quải Lý trong Bát Tiên vốn tên là Lý Huyền, khi thần du tiên cảnh thì   tử hỏa táng mất nhục .
Bất đắc dĩ, y  nhập  xác một tên ăn mày mới c.h.ế.t  dương.
Lại như Tam thập lục kế  kế mượn xác  hồn: ‘Kẻ hữu dụng,  thể mượn; kẻ vô dụng…’”
 
Dừng! Dừng! Dừng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-xac-ve-ben-nang/chuong-2.html.]
Lại bắt đầu thao thao bất tuyệt .
 
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ta nghiến răng, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm,  với ông : “Lão Vương, thứ thuốc mê khi ông thiến lừa… cho  xin một ít.”
 
Vương Thần Tiên sững ,  vẻ mặt dần cổ quái, thống khổ thở dài: “Hoan nương, ngươi… ngươi   thể như thế?”
 
“Ta  ?” Ta mờ mịt hỏi.
 
“Ôi, ngươi… ngươi    cưỡng đoạt  chứ?”
Mặt ông  tức khắc đỏ như m.ô.n.g khỉ.
 
Ta nghẹn họng,  trân trân.
Cái lão già c.h.ế.t tiệt , cả ngày trong đầu  nghĩ mấy chuyện gì ! Ngay cả thằng nhỏ Đa Phúc nhà  cũng  ông  cho nhiễm thói hư .
 
Ta thì mặt đen sầm, còn ông  thì cúi đầu, đỏ mặt, lẩm bẩm:
“Nếu thích  thì cứ  thẳng… ngươi      … Thật  thuốc mê cũng  quan trọng…   ,  là một nam nhân thuần khiết…”
 
Cuối cùng  nhịn hết nổi, gào lên một tiếng như sư tử Hà Đông: “Lão Vương, ngậm miệng cho !”
 
…
Để cảm tạ Lục Tùng Niên giúp Đa Phúc giảm béo,  đặc biệt  cả thau thanh đoàn nhân đậu đỏ.
Tận mắt trông  ăn sạch sành sanh,  hài lòng gật đầu.
 
Thuốc mê của lão Vương  bỏ cả gói, đừng  , đến voi cũng gục.
 
Lại là một đêm trăng mờ gió lớn.
Ta lén lút chui  phòng chứa củi. Nhìn  ảnh  bất động  giường,   nhịn  thầm khen:
“Đến giờ phút then chốt, lão Vương vẫn đáng tin cậy.”
 
Soạt!
Ta đưa tay kéo áo Lục Tùng Niên, cơ bắp rắn chắc khiến  hoa mắt. Hít sâu một , niệm một câu thanh tâm chú,  tiếp tục  tay.
Đèn  tắt từ lâu, sợ kinh động đến Đa Phúc,  chỉ  thể men theo ánh trăng ngoài cửa sổ để .
 
 dù     nơi eo , ngoài những vết sẹo dữ tợn, chẳng thấy dấu tích nào khác.
Không thể nào!
Ta nhớ rõ nơi đó  một nốt ruồi bẩm sinh. Khi xưa,  còn  bảo: “Nếu  một ngày lạc mất , chỉ cần  nốt ruồi  là tìm  .”
 
Đang lúc  tuyệt vọng, chợt nhớ —
Hắn từng kể hồi nhỏ nghịch ngợm trèo cây lấy mật,  ong rượt, lúng túng chạy trốn thì m.ô.n.g  cành cây xuyên một lỗ.
Vết sẹo  vĩnh viễn  mất, giống hệt như dấu hiệu định mệnh.
 
Nghĩ đến đây,  vội kéo dây lưng , định cởi quần  xem. Ai ngờ   kéo  động,  dùng hết sức cũng  tuột nổi.
 
Đang lúc nóng nảy,  đầu bỗng truyền đến một giọng khàn yếu: “Hoan… Hoan nương…”