5.
 
Dân làng Trịnh gia vui mừng hò reo,  cũng bật  vui sướng. Ngẩng đầu,  khéo bắt gặp khóe môi Lục Tùng Niên cong cong, ánh mắt sâu thẳm dõi theo .
Ao xanh lấp lánh, ánh nước nối liền với bến , mái chèo nan vang “kẽo kẹt” lướt qua lớp bông cỏ trắng.
Ta ngước  Lục Tùng Niên  ở đầu thuyền, thành thạo tung lưới đánh cá, trong lòng  kìm  mà nở nụ  rạng rỡ.
 
Đa Phúc từ  nước chui lên, giơ cao một bó ngó sen, hớn hở hô: “Mẹ, con  ăn chè hạt sen.”
“Được.” Ta híp mắt , vui vẻ đáp lời.
 
Lục Tùng Niên xách lưới cá  tới, mừng rỡ : “Hoan nương, hôm nay  bắt  cá chép cỏ mà nàng thích nhất.”
Ta thò đầu , quả nhiên cá béo mẩy. Liền buột miệng: “Lục đại ca,   ăn canh cá đậu phụ do chính tay  nấu.”
 
Lục Tùng Niên ngẩn , suýt nữa  rơi cả lưới xuống nước. Đa Phúc lập tức bám  mạn thuyền,  nũng với :
“Mẹ ơi, con nấu canh cá đậu phụ chắc chắn còn ngon hơn Lục thúc. Hay để con nấu cho  ăn nhé.”
 
Ta  giơ chân đá nó xuống nước. “Tránh  cho , thật phá hỏng phong cảnh.”
 
Quay đầu ,    gì, chỉ chăm chăm mỉm   Lục Tùng Niên. Trong ký ức,  từng  thích nhất là   , bảo rằng   lên giống hệt tiên nữ  chín tầng trời,  thấy liền quên hết sầu lo.
 
Gương mặt cứng rắn của Lục Tùng Niên  nụ  của , từ từ ửng đỏ.  cuối cùng,  vẫn   uống canh cá đậu phụ do  nấu.
 
Bởi vì… tay  gãy .
 
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ta hốt hoảng  cánh tay  của   quấn chặt như cái bánh chưng, suýt thì ngất xỉu.
Vương Thần Tiên mang vẻ mặt đau khổ nghiêm trọng, bảo với : “Không , lão Vương   xem qua , độ mười ngày nửa tháng…”
 
Đa Phúc ở bên liên tục chớp mắt  hiệu, Vương Thần Tiên mới miễn cưỡng thêm một câu: “Nhiều lắm… nửa năm là khỏi.”
 
Ta thở phào một , chỉ nửa năm thôi mà. Liền an ủi Lục Tùng Niên:
“Huynh nghỉ ngơi cho , trong nhà còn   mà.”
 
Mặt Lục Tùng Niên đỏ đến tận cổ, Vương Thần Tiên thì hừ một tiếng từ mũi, vung tay đóng sầm cửa bỏ .
 
Mấy hôm , nhà chủ tịch trấn cần cá tôm tươi để đãi khách quý, sợ  khác sơ suất, đích danh gọi   giao.
Ta vội vàng đánh xe la lên đường.
 
Trên đường  trấn  một đoạn núi hoang vắng, mấy năm nay  yên , thường xuyên  thổ phỉ quấy phá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-xac-ve-ben-nang/chuong-5.html.]
Quả nhiên, xe  tới khe núi thì  tảng đá lớn chắn ngang.
Ta lo chậm trễ giờ, bèn xuống xe kiểm tra.  Đột nhiên, một gã đàn ông từ  tảng đá nhảy , nhe răng  dữ tợn:
“Con đàn bà dâm đãng,   để ngươi chạy thoát,  ngờ hôm nay cuối cùng  rơi  tay .”
 
Kẻ thù gặp mặt, lửa hận bừng bừng.
 d.a.o mổ cá của  vẫn để  xe. Ta chỉ đành lùi dần, ánh mắt dán chặt  Lại Tam.
 
“Con mụ thối, còn  chạy .” Lại Tam gian xảo lao tới chụp lấy .
 
Chỉ  “vụt” một tiếng, một cước sắt quét tới nhanh như chớp.
“Bốp!”
Lại Tam  đá thẳng  tảng đá, phun một ngụm máu, rơi phịch xuống đất như miếng giẻ rách,  nhúc nhích nữa.
 
Ta thở phào nhẹ nhõm — may mà Lục Tùng Niên lo   một   an , nhất quyết  theo.
Hắn quan tâm hỏi: “Hoan nương, nàng   chứ?”
Ta tinh nghịch : “Có  ở đây,    mà gặp chuyện .”
 
Lời  dứt, khóe mắt  thoáng thấy Lại Tam  vùng dậy, cầm d.a.o găm đ.â.m thẳng  lưng Lục Tùng Niên.
“Cẩn thận!”  hoảng hốt kêu.
 
Theo tiếng gọi của , Lục Tùng Niên nhanh như chớp nâng tay  hất văng d.a.o găm của Lại Tam  gọn gàng phế luôn tay chân . Lần , Lại Tam  bất động,  dậy nổi nữa.
 
Ánh mắt  lặng lẽ dừng   bàn tay  của Lục Tùng Niên, một luồng khí lạnh từ từ trào lên tận đáy tim.
 
Lục Tùng Niên , Lại Tam liên tục xuất hiện quá đúng lúc, chắc chắn  vấn đề.
Hắn    đồng đội cũ trong quân ngũ hiện đang  việc ở nha môn huyện, nên định đem Lại Tam giải lên để thẩm vấn.
 
Ta  mấy thùng cá tôm chất đầy  xe, nghĩ đoạn đường tới đều là đường lớn, bèn hẹn Lục Tùng Niên gặp  ở trấn Ô Thủy.
Thế là chia  hai ngả:  áp giải Lại Tam lên huyện,  thì  giao hàng cho nhà chủ tịch trấn.
 
Quản sự nhà chủ tịch thấy  thì giật , vội  phân bua,   ngờ  tới nhanh thế. Sau khi tính tiền xong,  đang định  thì   híp mắt đưa  một chén , bảo chờ thêm một chút, chủ nhân  đặt thêm hàng.
 
Cả ngày chạy vạy,   đói khát lả , liền bưng chén  uống một ngụm. Nước    bụng,  liền ngất xỉu.