nghĩ đến đây liền lập tức bọc kín  trong chăn, cơ thể căng chặt  thể chìm  giấc ngủ.
 
Phải   đây? Chắc chắn bây giờ    nhiều “kẻ đó” tiến lên xe,  nên chạy trốn ?
 
 còn  kịp biến ý nghĩ chạy trốn trở thành hiện thực thì đoàn tàu  chậm rãi lăn bánh.  chỉ đành tiếp tục thận trọng đối mặt với "bọn chúng”.
 
 mở điện thoại, xem tin nhắn mới nhất: “Xin các vị hành khách chú ý! Có sói lẫn  bầy cừu! Có sói lẫn  bầy cừu!"
 
Có sói lẫn  bầy cừu ?
 
Người là cừu hai chân,  thì cái gì sẽ là sói?
 
Kẻ ăn cừu chính là sói…
 
Lúc , tính năng cấm chat trong nhóm   tắt, lập tức   tag tên của  nặc danh lên hỏi: “Ông  , bây giờ chúng   nên  gì đây? Mấy ông bạn đồng hương gần giường  kéo   hút thuốc hết  mà tới giờ  còn  thấy ai về nữa. Lại còn   tiếp tục lên xe, leo lên ngủ  giường của bọn họ nữa đấy?  chúng  còn  tới đúng trạm cuối mà!”
 
“Sao   đặt nick của  là nặc danh ? Còn nắm   nhiều chú ý nữa? Chẳng lẽ là…  chung băng với bọn nó? Hay  cách khác chính là kẻ chủ mưu?”
 
Vô  tin nhắn xuất hiện   trôi  lời nhắc nhở  đó, cũng như vô  những vấn đề quan trọng  đặt  nhưng chỉ   nặc danh hồi âm bằng bốn chữ: “Xin hãy tin !”
 
Thế là chấm hết,  còn gì  đó cả…
 
 nhấp  hình đại diện của  nặc danh, tag  hỏi về vấn đề mà     đáp án nhất: “ cần  gì thì mới  thể an  rời khỏi chuyến xe lửa ?”
 
Người nặc danh: “Không nên tin tưởng bất cứ ai bao gồm cả . Khi đến trạm cuối  thì cứ  dậy xuống xe là sẽ  an .”
 
??? 
 
 đơ luôn… Chẳng      vẫn còn nhắn “Xin hãy tin ” ?
 
Thế nhưng,  nặc danh   tiếp: “Qua 05 giờ sáng,  sẽ  còn là  nữa, xin  cần tin tưởng  .”
 
 còn đang  hỏi tiếp thì gã đàn ông ở giường đối diện  đột nhiên lạnh lùng : “Cậu  ăn chân gà ?”
 
“Khục! Khục!   đói.”
 
“À, nhớ ăn đấy.”
 
 qua loa đáp trả vài câu. 
 
Trong lúc đó,  nhóm chat  sôi trào bùng nổ…
 
@Người nặc danh: “Bạn của   vệ sinh nãy giờ cũng  hơn nửa tiếng  mà còn  thấy về nữa, gọi điện thoại cũng chỉ nhận  thông báo tắt máy. Rốt cuộc là  xảy  chuyện gì ?”
 
@Người nặc danh: “ với bạn gái  tới nhà vệ sinh nhưng cô   đột nhiên ở trong đó hét toáng lên,  đó  biến mất  chẳng thấy nữa?”
 
@Người nặc danh: “ trông thấy  bóng  màu đen ngoài cửa sổ! Không… Không  là bóng ! Nó   là !”
 
@Người nặc danh: “Trong mắt của đám mới lên tàu đều  tia sáng đỏ! Còn   tặng  một bịch giò heo nữa nhưng rõ ràng đó là chân  mà?!!! Tên đó cứ thúc  ăn,    gì đây?”
 
 nuốt nước miếng… 
 
Người đặt câu hỏi cuối cùng  gặp  vấn đề thật sự  giống như . Thế nhưng  nặc danh  chẳng trả lời câu hỏi nào, cứ như  lặng mất tăm…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muon-xuong-tau-hay-giu-mang-truoc-da-phan-1/chuong-6.html.]
 
Lúc ,  đột nhiên chú ý đến. Số  trong nhóm từ 129   đó  giảm mạnh xuống chỉ còn 72 . Bọn họ thoát nhóm,  là…
 
………………
 
Vài phút , tiếng của xe đẩy nhỏ chầm chậm vang tới gần.
 
"Ăn khuya đây! Bán thức ăn khuya đây! Đều là quà vặt đặc sản địa phương đây nha!"
 
 cách một lớp chăn vẫn  thể ngửi  một mùi vị kích thích… tựa như là m.á.u .
 
"Có món đặc sản gì?" Gã đàn ông ở giường đối diện cất tiếng hỏi.
 
"Thưa ngài, chúng   bán canh hầm. Nguyên liệu đều là  tuyển chọn từ nguồn chất lượng cao  đấy! Hương vị  đặc biệt!"
 
"Ừ,  lấy cho  canh hầm.  ăn thứ đó!"
 
Vì  lòng hiếu kỳ thôi thúc nên  len lén vén một góc chăn lên, chỉ thấy  một  phụ nữ đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ màu đỏ bưng cái tô nhựa cũng  màu đỏ lên. Thứ nước canh bên trong  màu đỏ quỷ dị cùng với những miếng thịt trắng phếu nổi lềnh phềnh…
 
Canh đỏ như máu, thịt trắng như tuyết bốc lên mùi tanh hôi gay mũi. Hương vị nồng đậm tới mức gây cho  một cảm giác thật kinh dị!
 
Ngay  lúc ,  bất chợt nhớ  trong nhóm chat từng  nhắc nhở: Trên xe   nhân viên phục vụ nào mặc đồng phục màu đỏ! Đồng thời, cũng   bán nước canh hầm!
 
Gã ở giường đối diện đột nhiên bất chợt hỏi : "Ê  bạn, uống nước canh hầm ? Bếp mới cho  lò luôn , còn nóng hôi hổi đấy!"
 
Gã  mà   thể phát hiện  đôi mắt đang ti hí dòm qua góc chăn hở của !!!
 
 vội vàng điều chỉnh nhịp thở,  định  cảm xúc để  khiến giọng  của   lộ  nét hoảng sợ: "À, thôi.  còn  đói."
 
"Ăn chân gà ?"
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Chưa!"
 
"Ừ."
 
Gã   thêm gì nữa, chỉ bưng chén canh lên uống một ngụm. Nước canh màu đỏ rỉ qua khoé miệng của gã, nhỏ xuống chiếc khăn trải giường trắng như tuyết trông cực kỳ chói mắt. Gã  bóc một cục thịt trắng dày to, bỏ  miệng nhai ngấu nghiến…
 
 thu   trong chăn, lắng  âm thanh nhai nuốt của gã mà nhắm nghiền mắt kiềm chế nỗi sợ hãi của bản . Chỉ  thịt … thì mới  dính lông…
 
………………
 
Rốt cuộc, cũng  tới 05 giờ sáng. Trong nhóm chat  vang lên âm báo tin nhắn.
 
Người nặc danh: "Kính thưa các vị hành khách! Chuyến tàu K104  sắp đến trạm cuối cùng. Xin hãy nghiêm túc  kỹ những nhắc nhở  nhóm để thuận tiện cho việc kết thúc chuyến   của các vị."
 
"Một: Món canh hầm ngon miệng    phục vụ  tàu là loại đặc sản  đặc sắc. Các vị hành khách  thể yên tâm mua để nhấm nháp thử.
 
Chú ý: Đoàn tàu  từng cung cấp thức ăn miễn phí! Thức ăn miễn phí đều là thứ  tra rõ  nguồn gốc. Xin đừng để  lừa, cẩn thận ngộ độc thực phẩm!
 
Chú ý: Canh hầm  ngon, xin mời nhất định  nếm thử!
 
Hai: Lần  nhân viên phục vụ  tàu đều mặc đồng phục màu đỏ. Màu đỏ là màu đồng phục quy định của nhân viên đoàn tàu,    thể tin tưởng  họ.