Ta vén ngoại bào, chẳng thèm khách khí mà ngã thẳng lên long sàng của Tạ Trường Yến. 
 
Hắn thì tất tả khiêng một chiếc bàn con đến, dâng điểm tâm và  nước.
 
“Ta gọi nàng tới là  để nàng truyền chiếu thư.”
 
“Đại nhân Trung Thư Lệnh, đây chẳng  là việc trong phận sự của ngươi ?”
 
Tạ Trường Yến phong   Trung Thư Lệnh, chưởng quản Trung Thư Tỉnh, nắm giữ đại quyền lập chiếu thư và hoạch định quốc sự.
 
Từ  đến nay chiếu thư đều do một tay  soạn thảo, ban hành,   từng  dị nghị. 
 
Đây là  đầu tiên  mở miệng   phát một đạo chiếu.
 
Ta nổi hứng, chống tay  dậy,  ăn điểm tâm     chiếu.
 
Khi thấy  nội dung chiếu thư,   khỏi sửng sốt.
 
Chiếu thư đầu tiên Tạ Trường Yến ban ,  là  ban c.h.ế.t cho Tạ Trường Cảnh.
 
Hắn vênh mặt khoanh tay,  vẻ kiêu ngạo:
 
“Hắn mưu đồ ép cung tạo phản, theo luật  nên xử tử ?”
 
Ta   dò xét, chẳng tin lấy nửa câu cái cớ đường hoàng đó của .
 
Ta thu chiếu thư,   rõ thái độ.
 
Đến lúc   dậy định rời , Tạ Trường Yến lập tức nhảy dựng lên, ầm ĩ :
 
“Trẫm mặc kệ! Trẫm cứ  ban c.h.ế.t !”
 
“Ai bảo  cố ý quyến rũ nàng!”
 
“Có  nàng thích   ? Có  nàng mềm lòng ?”
 
“Nếu nàng dám tha cho , thì… thì trẫm…”
O mai d.a.o Muoi
Hắn ấp úng mãi, cuối cùng gào lên một câu kinh thiên động địa:
 
“Trẫm sẽ treo cổ c.h.ế.t cho nàng xem!”
 
— Kết cục —
 
Ta hành lễ, nhận chiếu thư, tuân mệnh hạ độc Tạ Trường Cảnh.
 
Vài ngày ,  từ hoàng cung trở về muộn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/muu-quyen-khong-che-thien-ha/9.html.]
Gần đây Tạ Trường Yến  mới học vẽ chân dung, kéo   đòi  mẫu vẽ.
 
Bị  quấn lấy dây dưa một hồi lâu,  mới tìm cơ hội thoát  trở về phủ.
 
Ta khẽ khàng khởi động cơ quan  giá sách, một mật thất chậm rãi hiện .
 
Trong mật thất, ánh nến vẫn  tắt,  một  đang dựa  giường  sách, tay chân đều  trói bằng xích bạc.
 
 Chính là Tạ Trường Cảnh,  mà bên ngoài  tuyên bố là “trúng độc mà c.h.ế.t”.
 
Ánh mắt  lướt qua dấu vết  cổ , bật  lạnh:
 
“Tạ Trường Yến  quấn lấy nàng gây rối ?”
 
Ta nhếch môi  nhạt, dùng sách nâng cằm  lên:
 
“Sao thế? Ghen  ?”
 
“Năm đó ngươi bày mưu,  sai  tố cáo ,     giúp đỡ, một màn  hùng cứu mỹ nhân diễn quá khéo, tưởng  sẽ động lòng?”
 
Ta ghé sát  gần, ngón tay lướt nhẹ qua má :
 
“Thật , Thái tử điện hạ    cần  thế. Chỉ riêng gương mặt  thôi,    động lòng .”
 
“Chỉ là… điện hạ  sai một điều, so với việc nâng đỡ ngươi lên ngôi để   hoàng hậu…”
 
“Ta càng  tự   lên ngôi vị,  thu ngươi  nam sủng.”
 
“Ta  quyền, chẳng lẽ còn thiếu nam nhân?”
 
Ta  thẳng  mắt , trong đó phản chiếu rõ bóng hình của  và :
 
“Ta  quyền, cũng   ngươi.”
 
Quyển sách trong tay Tạ Trường Cảnh rơi xuống đất.
 
Ánh nến trong mật thất lay động, chẳng  đêm  khuya tới mức nào.
 
— Hết —