Thấy Trương Minh Khanh đến, Phùng Yến Văn vội đặt đồ xuống,  tới hỏi: "Chị đến  việc gì ?"
Trương Minh Khanh lắc đầu,  hỏi Từ Mộng: "Dạo  học hành thế nào?"
Từ Mộng thở dài: "Sao  lớn các chị ai cũng thích hỏi chủ đề  ."
Trương Minh Khanh mỉm : "Được , dì  hỏi nữa. Lần  dì  Tứ Xuyên,   con  mua gia vị ? Dì   con cần loại nào nên mua mỗi thứ một ít mang về, con xem thử ?"
Từ Mộng  từng phàn nàn rằng ở thủ đô  mua  nhiều loại gia vị. Trương Minh Khanh  để trong lòng. Lần  bà mang về những túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là gia vị. Từ Mộng mở gói , reo lên kinh ngạc: "Nhiều quá! Dì Trương ơi, hôm nay chúng   thể ăn lẩu ."
Trương Minh Khanh hỏi: "Con tự   ?"
Từ Mộng tự tin : "Chắc là  thể tái hiện   ạ."
Ở thủ đô lúc    ít quán lẩu Tứ Xuyên,  ăn giá cũng  rẻ. Dù  Từ Mộng cũng  nỡ bỏ tiền  quán ăn.
Từ Mộng lựa  một ít gia vị,  đó  bếp xách  một thùng dầu hạt cải lớn. Không  mỡ bò thì  thể thử  nước lẩu bằng dầu hạt cải.
Chảo  rửa sạch, dầu  đun nóng. Chờ mùi thơm của dầu hạt cải bốc lên, cô bắt đầu cho gia vị  phi. Chẳng mấy chốc, trong  khí  tràn ngập một mùi hương nồng nàn, quyến rũ. Ngay cả Emma đang say sưa chơi trò trồng rau cũng  nhịn  mà lon ton chạy đến xem.
"Đây là cái gì ạ?" Emma hỏi.
"Lẩu cay." Từ Mộng  tủm tỉm trả lời.
Thư Sách
Emma sắp chảy nước miếng: "Em bé   ăn."
Từ Mộng lắc đầu: "Không  ăn như . Cái  dùng để pha với nước sôi, nhúng khoai tây  ăn."
Emma  thích ăn khoai tây, lập tức gật đầu lia lịa: "Ngon  ạ?"
Từ Mộng mỉm : "Chắc là ngon.  cái  cay lắm, con  ăn  cay ?"
Emma nghiêm túc suy nghĩ: "Ba  cho con ăn mì lạnh, gà cay và gà Cung Bảo  ạ."
Từ Mộng: "Vậy thì  vấn đề gì."
Ngay cả Trương Minh Khanh,  luôn bình tĩnh, cũng ngửi thấy mùi hương  mà âm thầm nuốt nước bọt.
Chờ gia vị xào xong, Từ Mộng nếm thử, cuối cùng hài lòng gật đầu.  là hương vị . Phần nước cốt lẩu thừa, cô dùng bát sạch múc , lát nữa mang cho  của Thường Hỉ một ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-106chuong-106.html.]
Trương Minh Khanh há hốc mồm: "Thế là xong  ?"
Từ Mộng gật đầu: "Lát nữa đun sôi lên là  thể nhúng đồ ăn  ạ.  nếu dùng nước hầm xương  nước lẩu thì sẽ ngon hơn."
Mùi cay nồng quả nhiên  hấp dẫn  Thường Hỉ. Lời  dứt, cô bạn  xuất hiện,   cửa  la lớn: "Tớ  bảo nhà ai đang  món gì ngon thế cơ mà, hóa  là  , Từ Mộng! Cậu  đang  món gì đấy?"
Từ Mộng , đưa chiếc bát cho bạn: "Muốn ? Nếu  tớ chia cho một nửa."
Thường Hỉ cũng là một  sành ăn, tỏ vẻ  hiểu ngay: "À tớ  , món  giống như lẩu nhúng thịt dê  ."
Từ Mộng gật đầu: "Cũng gần giống . Cậu  ?"
Thường Hỉ gật đầu lia lịa: "Vậy tớ  khách sáo  nhé, tớ về nhà lấy bát qua đựng."
Trương Minh Khanh   chằm chằm  nồi nước lẩu,  hỏi: "Khi nào thì ăn , chị đói bụng ."
Từ Mộng  bà một lúc: "Ngay bây giờ ạ. Con chiên thêm ít thịt giòn nữa, hôm nay  hứa với mấy đứa nhỏ  món đó ."
Lần  ăn một , chúng nó  nhớ mãi.
Trương Minh Khanh cũng  món thịt giòn. Bà từng ăn ở Tứ Xuyên, chiên lên giòn rụm,  ngon. Bà liền gật đầu, giúp pha hỗn hợp bột khoai lang. Tám phần bột khoai lang, hai phần bột mì, đập thêm hai quả trứng gà lớn .
Từ Mộng đưa cho Trương Minh Khanh hai chiếc đũa: "Dì khuấy   ạ, khuấy xong cho con xem, lát nữa  thể  thêm chút nước."
Sau khi pha xong hỗn hợp bột, Từ Mộng bắt đầu chuẩn  rang tiêu. Hạt tiêu  cần rang lửa lớn, nếu  sẽ  cháy. Chẳng mấy chốc, tiêu   rang xong, cả gian bếp ngập tràn hương thơm. Chờ tiêu nguội hẳn, cô dùng chày giã thành bột, một phần dùng để ướp thịt, một phần cho  hỗn hợp bột. Thịt ướp  hai mươi phút là  thể bọc bột và bắt đầu chiên.
Một đĩa thịt giòn  chiên xong, còn  kịp chiên   hai, một đám nhóc  háo hức vây quanh  Từ Mộng. Cô  thể chịu  ánh mắt đó, liền nhét  miệng mỗi đứa một miếng. Bốn đứa trẻ đều phấn khích  thôi, đặc biệt là Emma, món ăn chiên rán như thể  giúp cô bé tìm thấy quê hương của niềm vui, đôi mắt xanh biếc sáng lên.
Bữa tối  dọn  ngoài sân. Một chiếc nồi lẩu đồng đặc trưng của thủ đô, bên trong là than củi cháy rực, bao quanh là nước lẩu  xào sẵn. Vì là  lẩu đột xuất nên  kịp mua thịt bò, thịt dê. Cuối cùng,  cả  chạy  quán lẩu nhúng, nhờ   thái cho một cân thịt dê thái mỏng.
Nhúng thịt ngoài sân thật sự    khí. Nước lẩu sôi lên, Từ Mộng cho khoai tây, nấm, rong biển, đậu phụ  , chờ nước sôi  mới bắt đầu nhúng thịt dê. Thịt dê  thái mỏng như giấy, ăn một miếng, Từ Mộng liền cảm thán ngon đến phát .
Trương Minh Khanh nếm một miếng, mắt lập tức sáng lên,  thua kém gì món lẩu bà từng ăn ở Tứ Xuyên. Không đúng, vì  cay bằng,  hợp với khẩu vị địa phương nên càng hợp với bà hơn. Đặc biệt là miếng đậu phụ  thấm đẫm linh hồn của nước lẩu, cắn một miếng mà thơm đến  tìm thấy phương hướng.
Từ Mộng mang đĩa thịt giòn : "Ăn chút thịt giòn  ạ, lẩu cay quá."
Thịt giòn   chiên   hai, Trương Minh Khanh  chờ , vội gắp một miếng. Đó là vị giòn rụm, hòa quyện với hương thơm của tiêu và dầu hạt cải,   mới  lò, cắn một miếng phát  tiếng "răng rắc" giòn tan trong miệng, khiến    khỏi thèm thuồng. Trương Minh Khanh liền ăn liền mấy miếng.
Món  càng nhai càng thơm. Một miếng thịt giòn, một miếng lẩu, cuối cùng  thêm một ngụm nước ngọt, hương vị quả thật là vô địch.
Ăn xong bữa cơm , Trương Minh Khanh   nổi nữa. Cuối cùng, bà  chằm chằm  nồi nước lẩu  lâu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Từ Mộng, gần đây con  bận ?"