Thường Hỉ lắng tai   mấy câu,   sang Từ Mộng  dấu. Hai  vội dựa tấm ván giường  tường,  đó Thường Hỉ chạy  sân, đưa tay xoa đầu  bé  :
“Lưu Tiến,    bán radio? Có  tiêu tiền bậy bạ ?”
Cậu bé im lặng một lát,  bất ngờ ôm radio lao vọt  khỏi sân nhà Vương Xuyên Trụ.
Hai đứa em cũng cuống quýt chạy theo . Đứa thứ hai trông chừng năm sáu tuổi, còn gắng gượng theo kịp. Đứa út mới ba bốn tuổi, vốn  theo  khó khăn, thấy  chạy nhanh thì sốt ruột, cố gắng chạy mấy bước liền “bịch” một cái ngã sấp xuống đất,  òa  nức nở.
Đứa nhỏ  khuôn mặt thanh tú,  lên  càng giống như một bé gái.
Thường Hỉ vội chạy tới bế đứa bé út lên,  đuổi theo hai  em  chạy  ngoài. Phải một lúc lâu  cô mới  ,  tay   còn đứa trẻ, xem  là đưa về tận nhà. Hai   tiếp tục khiêng ván giường về.
Đặt ván giường lên mấy viên gạch đỏ, Từ Mộng thử đè xuống:
“Cũng chắc chắn lắm.”
Thường Hỉ lắc đầu:
“Ta vẫn thấy mua cả cái giường thì hơn.”
Từ Mộng :
“Đợi khi nào tìm  chỗ ở cố định  hãy mua.”
Thư Sách
 lúc đó, Phùng Yến Văn xách đồ trở về, thấy hai   dựng xong chỗ ngủ thì cũng thử  thử, cảm thấy tạm . Giường thế nào cũng , chỉ cần  chỗ để ngủ là đủ. Có điều   bông lót,  lên  cứng, may mà trời đang mát, trải chiếu là  thể ngủ.
Cô  mua về một cái chiếu, thêm ba chiếc khăn bông: một cái để hai  con dùng chung rửa mặt, hai cái để tắm thì tách riêng , mỗi  một cái. Lại mua thêm một chậu, một thùng, hai bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng và một cái cốc men.
Sắm sửa xong những thứ , tiền   Phùng Yến Văn gần như  cạn sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-16chuong-16.html.]
 
 
Thường Hỉ   thì :
“Như  là  nhất, chú  Xuyên Trụ  cũng chẳng để ý đến mấy thứ đó .”
Tiện miệng, cô kể thêm cho hai   về Vương Xuyên Trụ. Trước đây ông  nghề buôn đồ cũ,  dần dần xoay sang đồ điện, tự học sửa chữa. Ông   đến tận nhà nhận sửa, mà chuyên thu mua đồ điện cũ. Cái nào còn dùng  thì sửa sang , bán  là  thể kiếm  một món hời. Về , buôn bán gia cụ chỉ còn là phụ. Nghe  vợ ông  mất, một  ông sống bên đó, chẳng còn ai lo lắng dọn dẹp giúp, nghĩ cũng thấy đáng thương.
Phùng Yến Văn  xong, khẽ thở dài:
“Có tiền cũng  chắc  … quan trọng nhất vẫn là cả nhà sum vầy.”
Mấy ngày nay  dọn dẹp  thỏa, ba  vẫn   ngoài ăn cơm.
Thường Hỉ vung tay,  :
“Chuyện cơm nước thì dễ thôi. Ba  tui  phát phiếu cơm nhiều mà dùng  hết. Buổi tối chúng  đến nhà ăn của đơn vị ba tui ăn, sáng mai tui  căn tin mua ít màn thầu. Bánh bao thời tiết  dễ hỏng, chứ màn thầu thì từ sáng đến tối vẫn ăn .”
Phùng Yến Văn thoáng chần chừ, cảm thấy ở nhờ nhà     tiện, nay còn  ăn chung cơm thì  càng ngại.
Ngược , Từ Mộng  thoải mái :
“Thế thì nhờ   . Mấy ngày nay trong tay  thật sự túng thiếu, chờ lúc nào  tiền   sẽ mời   một bữa  trò.”
Thường Hỉ  hì hì đồng ý:
“Được,  tui cứ trông chờ ngày   phát tài, mời  ăn cho .”
Lúc  trong mắt Phùng Yến Văn mới nở  một nụ  nhẹ. Mấy  dọn dẹp xong căn phòng, liền cùng  tới nhà ăn đơn vị của ba  Thường Hỉ để ăn cơm.
---