Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
 
 
Cục Đường  Sắt là một đơn vị lớn, nhà ăn cũng phong phú đủ món, khẩu vị Nam Bắc đều . Từ Mộng  lâu    ăn cơm tập thể,   thấy mâm thức ăn  thèm nhỏ dãi. Thường Hỉ gọi đơn giản một cân cơm, thêm ba món: thịt xào, cà tím, đậu que –  là rau quả đúng mùa, đều dùng phiếu cơm đổi .
Đợi đồ ăn dọn , ba  liền  ăn.
Đầu bếp của nhà ăn lớn thuộc ngành đường sắt tất nhiên là tay nghề  tồi, đặc biệt món thịt xào nhỏ, bên ngoài quán cơm  chắc    ngon như . Ngay cả Phùng Yến Văn cũng gật gù khen mãi:
“Trước  nhà ăn giáo viên trường , đầu bếp  cũng    hương vị thế .”
Thư Sách
Nói xong, ánh mắt bà thoáng ảm đạm. Mất công việc , đối với bà mà  thực sự là tiếc nuối lớn.
Từ Mộng    dễ bỏ qua,  gắp thức ăn  :
“Mẹ, tiếng Anh của  là học chính quy ,   giống một   chỉ  bồi dưỡng mấy ngày   về  giáo viên. Mẹ yên tâm, nhất định chúng  sẽ tìm  công việc  hơn  giáo viên.”
Phùng Yến Văn chỉ khẽ  khổ. Bà vốn  tin  đời   chuyện  đến .
Lúc  mới thập niên 90,   vẫn còn dùng bát sắt ăn cơm.
Thường Hỉ thấy  khí trùng xuống, bèn lên tiếng chuyển đề tài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-17chuong-17.html.]
“Từ Mộng, ngươi tính dọn  ở lâu dài ? Vậy định cùng dì  gì để sinh sống?”
Về khoản điều hòa bầu  khí, Từ Mộng  bao giờ bằng  Thường Hỉ. Trong lòng cô thầm khó hiểu: Thường Hỉ EQ cao như , kiếp     một  đàn ông lừa, đến khi ly hôn còn để nhà chồng vét   ít tiền.
Từ Mộng đáp đơn giản:
“Ta định  quảng trường nhà ga  chút buôn bán nhỏ.  Cậu  hứng thú ?”
“Tui á?” Thường Hỉ vội lắc đầu:
“Thôi thôi, nếu ba  tui   quen thấy tui   mấy thứ ,  chịu lo học hành,  đầu báo với họ, tui chỉ còn nước ăn mắng.”
Cô bé vốn tính hoạt bát, giờ   chút ngượng ngùng.
Từ Mộng  khẽ:
“Còn một năm nữa thôi,  cố gắng thêm một chút, thi đại học cũng    thể.”
Đầu những năm 90, hộ khẩu ở Kinh Thị vốn  là lợi thế. Chỉ cần thi đỗ, cơ hội  đại học cũng dễ hơn nhiều nơi khác.
Với thành tích của Thường Hỉ, cho dù chỉ ngang ngang, cố gắng cũng  thể bám   một trường cao đẳng,   chuyện khó.