“... Cậu mợ bên ngoại chúng thì  đón mấy đứa về, nhưng thằng cả nhà nó   chủ kiến,  chịu về với , sống c.h.ế.t cũng  ở  Kinh Thị để giữ hộ khẩu.” Đứa lớn  bảy, tám tuổi, cũng đến tuổi hiểu chuyện. Hoàn cảnh bên ngoại thế nào, nó cũng  rõ, nên chuyện giữ hộ khẩu ở Kinh Thị thực  chỉ là cái cớ.
Đội phòng cháy chữa cháy tuy  trợ cấp sinh hoạt cho bọn trẻ, khu phố cũng tổ chức  đến giúp chúng dọn dẹp, nhưng vẫn  thể nào bằng lúc  cha  ở bên.
Cách đây  lâu, đứa thứ ba   ốm một trận. Lúc  lớn phát hiện  thì thằng bé  sốt nóng ran.
Bác Lưu thở dài: “Vừa      hai  con cô đang tìm nhà,  mới nghĩ đến xem . Một là nếu cho thuê  nhà, ít nhất cũng  thêm đồng  đồng  phụ giúp chúng nó. Hai là   lớn ở nhà, lỡ  chuyện gì cũng báo cho chúng  . Hai  con cô cứ xem nhà  xem  hợp  .”
Thấy Phùng Yến Văn còn đang ngẩn , bác  thêm: “Không  là tìm  chăm sóc bọn trẻ . Mấy đứa  ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm, khu phố cũng   sắp xếp, đúng giờ sẽ   qua dọn dẹp cho chúng. Chỉ là  trong nhà   lớn trông nom, ít nhất  ngoài cũng  dám bắt nạt, mà bọn trẻ  việc gì cũng   lớn giúp báo tin. Hai  con cô đừng  băn khoăn gì cả.”
Phùng Yến Văn lúc  mới  hồn: “Không ,  ,   nghĩ đến chuyện đó. Chỉ là  điều kiện  quá, nhất thời  phản ứng kịp thôi. Bây giờ xem nhà   ạ?”
“Được chứ.”
“Vậy thì  quá, chúng   ngay bây giờ nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-23chuong-23.html.]
Từ Mộng lúc   tỉnh,    xem nhà thì tinh thần phấn chấn hẳn lên. Thường Hỉ cũng hào hứng  theo. Đoàn  đông đúc cùng   về phía căn nhà cho thuê.
Từ nhà Thường Hỉ  , chỉ  bảy, tám trăm mét là tới một  sân nhỏ  cổng mở. Lúc  mặt trời sắp lặn, trong sân  ba đứa trẻ đang chơi đùa. Đứa lớn và đứa thứ hai  xổm  đất, đứa út nhỏ nhất, trông chừng ba tuổi, đang bò lăn  đất. Mặt đất lúc  còn nóng hầm hập, Phùng Yến Văn thấy  vội chạy tới bế đứa bé lên,  nó vẫn đang  toe toét.
Thư Sách
Bác Lưu béo nên  chậm hơn một chút,  tụt  phía , luôn miệng : “Ối dào,   để thằng út lăn  đất thế , giờ  đất còn nóng lắm.”  là  thể trông mong gì  việc trẻ con trông .
Đứa lớn thấy   đến, vội vàng  dậy, gọi một tiếng: “Chào bác ạ.” Rồi liếc mắt  đứa thứ hai.
Đứa thứ hai lúc  mới  dậy, rụt rè chào hỏi. Cậu bé  trông  sáng sủa, đôi mắt lanh lợi đảo qua đảo ,  là  thông minh.
Đứa út  quen Phùng Yến Văn,  chịu ở trong lòng bà lâu, nhanh nhẹn tuột xuống  chạy  với  cả.
Đứa lớn cảnh giác  những  mới đến, xác nhận   họ hàng từ quê lên,    bác Lưu với ánh mắt dò hỏi.
Bác Lưu  : “Lưu Tiến,   bác   với cháu , tìm   thuê nhà phù hợp sẽ dẫn đến cho cháu xem. Đây là dì Phùng, dì  và con gái cần thuê một gian phòng. Bác dẫn dì đến xem nhà,  ?”
Đứa lớn  tiên  Phùng Yến Văn,    sang Từ Mộng. Thấy là hai phụ nữ,  bé chần chừ một lúc  gật đầu.