Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 
 
 
Từ Mộng thật sự  lao  đánh cho mấy bà hàng xóm  một trận. Cùng là phụ nữ,  mà cứ động tí  khuyên Giải Phóng dùng bạo lực gia đình.
Từ Giải Phóng thì đầu óc cũng chẳng  . Người  chỉ cần  vài câu, ông  liền tin chắc như tận mắt thấy Phùng Yến Văn ngoại tình. Trong đầu  cơ bắp, chỉ  lấy nắm đ.ấ.m  giải quyết, một gã đàn ông gia trưởng hèn hạ.
Phi phi phi! Sau   nhất vẫn nên rời xa cái gia đình kỳ quặc  mới yên .
“Mộng , chúng  thật sự   thì ở  đây?”
Từ Mộng , lúc   tranh thủ rửa sạch nỗi lo trong lòng .
“Mẹ, nghĩ thử xem, hai  con   bốn cánh tay, lẽ nào rời khỏi cái nhà    sống nổi ?”
Cô giành lấy quả dưa hấu trong tay Phùng Yến Văn, tự  xách:
“Hơn nữa, dù  khổ đến mấy thì cũng chẳng thể khổ bằng sống chung với bọn họ. Mẹ tin con , con tuyệt đối sẽ  để   chịu cảnh ăn ngủ đầu đường.”
Lời thì đúng là  sáo rỗng, nhưng giọng điệu tự tin khiến Phùng Yến Văn cũng  tiếp thêm dũng khí.
Kiếp , cô từng  đuổi  ngoài, một   về phương Nam,  mà vẫn  c.h.ế.t đói. Đời    thêm   bên cạnh, còn mang theo cả con d.a.o gọt chẳng lẽ   thể sống nổi?
Dù rằng  cô cũng chẳng  cầm d.a.o để   việc gì.
“Kế tiếp… chúng    đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-kinh-thanh-thap-nien-90/chuong-9-chuong-9.html.]
Từ Mộng suy nghĩ một lát, quyết định tìm đến Thường Hỉ.
Thường Hỉ là bạn cùng cấp hai với cô, tính tình  nghĩa khí. Ở kiếp , chính cha  Thường Hỉ từng cho cô mượn tiền lo hậu sự cho Phùng Yến Văn,   đưa cô theo xuống phương Nam. Nghĩ đến việc  rời khỏi nhà, nơi đầu tiên hiện  trong đầu vẫn là tìm đến Thường Hỉ,  tiên nương nhờ bên đó mấy ngày  tính tiếp.
Nghĩ đến chuyện tìm chỗ ở, Từ Mộng bỗng nhớ  một điều:
“Mẹ,  mang theo  bao nhiêu tiền?”
Phùng Yến Văn  chút  hổ:
“Mẹ  mang hết … cũng chỉ … năm đồng.”
Khi  đến “năm đồng”, mặt bà đỏ bừng.
Một  gần bốn mươi tuổi, cả gia sản chỉ vỏn vẹn năm đồng,   ai mà tin cho nổi.
Từ Mộng cũng  ngờ   nghèo đến mức .  cũng chẳng , chuyện  ngược  còn  thể trở thành vũ khí công kích nhà họ Từ.
“Mẹ xem , mỗi tháng trường học phát cho  mấy chục đồng sinh hoạt phí, cuối cùng cũng  bà nội đưa hết cho Từ Đại Vệ. Tiền lương đáng lẽ là của , nhưng chẳng bao giờ đến tay chúng . Con  rõ , chúng  tồn tại ở nhà họ Từ chỉ để  việc cho bọn họ, để cho bọn họ vơ vét tiền bạc mà thôi.”
Những lời  trúng ngay nỗi đau của Phùng Yến Văn. Bà nghiến răng, bất chấp chuyện  chẳng  đồng nào, vẫn thốt lên:
“Thật đúng là coi   bằng cỏ rác mà!”
---
 
Thư Sách