“Mẹ, khoai lang khô hôm qua mẹ làm cho con, có thể làm nhiều hơn một chút được không, bạn học con cũng muốn ăn.”
Tống Đại Bảo tan học trở về, ùng ục ùng ục uống hết nửa ly nước sau đó nói với Kiều Trân Trân.
“Được, ngày mai sẽ làm cho con nhiều hơn một chút, còn để cho con khoe với mấy bạn nữa chứ.” Đồ ăn mình làm được hoan nghênh như vậy đương nhiên Kiều Trần Trân cũng rất vui vẻ.
Tống Tiểu Bảo lại có chút luyến tiếc, anh cả luôn lấy đồ trong nhà cho người khác ăn, mẹ cũng không quản, không biết tiền trong nhà có còn đủ tiêu hay không nữa.
Cậu bé thường xuyên nghe người khác nói rằng mẹ cậu bé tiêu tiền như nước, sau này không có tiền cho anh trai cưới vợ, có phải mình nên bắt đầu tích cóp tiền cưới vợ từ giờ luôn hay không?
Kiều Trân Trân không biết Tống Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy mà trong lòng lại suy nghĩ nhiều đến thế, lại còn cân nhắc đến chuyện tiết kiệm tiền để cưới vợ. Nếu như cô biết thì cũng sẽ rất vui nha, ha ha.
Tối nay Kiểu Trân Trân quyết định tự tay làm món mì trứng, đương nhiên cũng không thể thiếu món thịt bò kho tàu, đây là thịt bò buổi sáng cô vất vả lắm mới cướp được ở nơi mua sắm.
Lúc này, bò là vật nuôi gia súc quan trọng nhất, cho nên người bình thường đều sẽ không g.i.ế.c bò. Con bò này là bởi vì quá lớn tuổi rồi không làm nổi nữa cho nên người ta bất đắc dĩ phải giết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-107.html.]
Kiều Trân Trân còn mặc niệm thêm ba phút cho cuộc đời chịu cơ cực của con bò già này, tuy nhiên, lúc ăn thì thịt của nó vẫn rất thơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ở Thiểm Bắc mì rất phổ biến, không giống với ở miền Nam nơi mà cơm được ưa chuộng của Kiều Trân Trân.
Nhưng cô cũng rất thích ăn mì, ba người khác trong nhà cũng không kén ăn, chủ yếu là do Kiều Trân Trân nấu cái gì cũng ngon, đồ ăn ngon nên đương nhiên mọi người cũng không kén chọn.
Đây là lần đầu tiên Kiều Trân Trân làm mì cán bằng tay, bề ngoài vẫn hơi kém một chút, nhưng nước mì cô làm từ nước hầm gà cùng rất nhiều thảo dược, tất cả đều là đồ ở trong không gian cả.
Thịt bò kho tàu cũng được làm rất ngon miệng, kết hợp với tương ớt bí mật, mùi thơm có thể lan xa đến hai dặm.
Thầy Cố và Tống Cẩn cũng đặc biệt tới ăn mì, bọn họ còn dẫn theo một người tới, tên là Hạ Sơn, sinh viên mới tốt nghiệp, là người chung nhóm với Tống Cẩn, một học bá như vậy mà bây giờ được làm việc dưới trướng Tống Cẩn thì đúng là không uống phí.
Nhìn dáng vẻ của cậu thanh niên này thì đoán chứng chỉ mới hai mươi hai mốt tuổi mà thôi, bộ dạng văn nhã đẹp trai như vậy rất có dáng dấp thư sinh, khi vào nhà chào hỏi với Kiều Trân Trân còn có chút ngại ngùng, không biết là do nóng hay ngại ngùng mà trên mặt có chút đỏ lên, Tống Cẩn rất tự nhiên dẫn cậu ta cùng thầy Cố ngồi xuống ăn cơm.
“Đây là rau trộn buổi chiều tôi làm, còn có gà nữa, mọi người nếm thử xem, xem có thích hay không.” Kiều Trân Trân bưng ra một đĩa thức ăn đặt ở trên bàn, sốt đỏ bao bọc lấy thịt gà trắng nõn, cay nồng thơm ngon góp phần kích thích khẩu vị của người khác.
Khẩu vị của thầy Cố cũng không kém bọn Tống Cẩn nhiều lắm, cũng rất thích ăn cay, đối với món gà này, khen không dứt miệng, mặc dù món mì cán bằng tay chỉ ăn được một chén thôi, nhưng món gà đã vào trong bụng nằm rồi.