Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ấy còn nói với Tống Cẩn: “Tống Cẩn cậu ăn ít một chút, Trân Trân ở nhà, lúc nào cậu cũng có thể ăn được, để cho tôi ăn nhiều hơn một chút đi.” Ông ấy cũng không nghĩ đến việc tuy rằng bọn họ không có ở chung, nhưng lần nào Kiều Trân Trân làm đồ ăn ngon thì ông ấy lại không được ăn.
Nếu bị ông ấy phát hiện hiện Tống Cẩn và Kiều Trân Trân bí mật ăn cái gì ngon mà không để lại cho ông ấy thì ông ấy sẽ nổi giận, thật sự không có một chút khí thế nào của đại lão Thái Sơn, giống như bằng tuổi hai anh em Tống Đại Bảo vậy.
Hạ Sơn đến từ Hỗ thị (Thượng Hải) nên không giỏi ăn cay cho lắm, chỉ ăn một miếng gà thôi đã cay đến mức đổ mồ hôi rồi, Kiều Trân Trân đặc biệt rót cho cậu ta một ly nước chanh mật ong, cái này có thể làm dịu bớt cảm giác cay đi.
Trong mì cán bằng tay không có cho tương ớt nên cậu ta đã ăn được hết ba bát lớn, sau khi ăn xong mới nhận ra mình ăn hơi nhiều nên liền đỏ mặt.
Cơm nước xong, Kiều Trân Trân bắt đầu chiên khoai lang cho hai anh em Tống Đại Bảo, hai đứa nhỏ không chạy ra ngoài chơi nữa, mà ngoan ngoãn canh giữ ở bên cạnh Kiều Trân Trân, thỉnh thoảng còn ăn vụng một hai miếng, bình thường thì bọn nhỏ vừa ăn xong là chạy đi chơi ngay.
“Em cũng đừng quá nuông chiều bọn nhỏ, như vậy thì mới có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn được.” Tống Cẩn rửa chén xong thì liền ôm Kiều Trân Trân từ phía sau, vùi mặt vào cổ đối phương, hít sâu một hơi:”Trân Trân, trên người em thơm quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-108.html.]
“Anh nháo cái gì đó em còn chưa tắm đâu đấy, cả người đầy mùi khói dầu, cách xa em ra một chút “Kiều Trân Trân cúi người muốn đẩy Tống Cẩn ra xa một chút:” Đúng rồi, em chiên cho anh nhiều một chút để ngày mai anh mang lên cho thầy Cố, cái này chấm thêm một chút tương ớt ăn cũng rất ngon.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vất vả cho em rồi, em đã chiều hư khẩu vị của thầy Cố rồi đấy, nếu hai ba ngày không có đồ ăn ngon ông ấy còn đặc biệt chạy tới hỏi anh, nói rằng gần đây vợ anh có làm đồ ăn ngon gì không?
“Dù sao cũng là chuyện thuận tiện thôi, thầy Cố cũng không có sở thích nào khác.”
Kiều Trân Trân đang bận rộn ở trong bếp, Tống Cẩn liền đi đến thư phòng làm việc. Trong căn cứ luôn có không ít người nhìn chằm chằm anh, ở trong công việc anh thậm chí không được để xảy ra một chút sai lầm đơn giản, mà anh còn phải tạo ra một số thành phẩm thực tế để làm cho họ bất ngờ.
Đây không chỉ là vì đền đáp tổ quốc, không phụ sự chờ đợi của giảng viên, mà cũng vì có thể để cho vợ con có được một cuộc sống tốt đẹp, đây là trách nhiệm của một người đàn ông phải làm.
Cho nên, cho dù Tống Cẩn có thông minh hơn người, hay là có thiên phú bẩm sinh đi chăng nữa, cũng phải tốn rất nhiều thời gian để học tập từ thực tế, anh cũng thất bại rất nhiều lần thì mới có được lần thành công như vậy, cho tới bây giờ cũng không ai có thể tùy tiện thành công được.
Có đôi khi khu nhà bên đây bị mất điện, Tống Cẩn còn có thể ở trong văn phòng căn cứ suốt đêm để làm việc, bây giờ anh không có thời gian về nhà mỗi ngày, nhiệm vụ công việc ở căn cứ so với lúc ở trường còn nặng nề hơn ấy chứ.