Nhiều thêm một chuyện bằng ít một chuyện nên Kiều Trân Trân coi như thấy, dọc theo đường cũng chuyện với mấy đó, đầu phong cảnh bên ngoài xe.
ở bên ngoài cũng phong cảnh gì cả, phóng tầm mắt , là một mảnh sa mạc rộng vô biên, cát vàng mênh m.ô.n.g vắt ngang nối liền với phía chân trai ở xa xa, bầu trời cũng xám xịt, cảnh tượng mắt chút thê lương chẳng chút sức sống nào cả.
Đây là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, mà mảnh đất như , còn hàng triệu sinh sống.
Tâm trạng của Kiều Trân Trân giống như sa mạc ở bên ngoài , u ám hiu quạnh. Cô đột nhiên suy nghĩ, thể chút gì đó ?
cô cảm thấy chút lượng sức, thiên nhiên tàn khốc mặt như thì nhân loại cũng chỉ giống như một con kiến nhỏ bé, căn bản sức lực đánh trả.
Cho dù là ở thời hiện đại, hiệu quả của việc ngăn chặn và kiểm soát hiện tượng sa mạc hoá cũng bình thường, nhiều nơi còn vì đuổi theo phát triển kinh tế mà phá rừng một cách loạn xạ, ngược tình hình còn hơn nữa.
Trở căn cứ, Kiều Trân Trân liền dẹp tâm trạng nặng nề sang một bên, mà tiếp tục sống cuộc sống gia đình định của .
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi trưa chỉ một Kiều Trân Trân ở nhà ăn cơm, Tống Cẩn sẽ ăn ở căn tin của căn cứ, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo mang cơm trưa đến trường học ăn, cho nên Kiều Trân Trân tự tùy tiện ăn một bát mì sợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-111.html.]
Món mì thập cẩm cùng với thịt xào ớt, trứng gà chiên cũng là thứ thể thiếu, một bữa ăn vô cùng đơn giản, tùy tiện nhưng mà đơn giản, một cũng ăn cơm thật ngon.
Về bữa tối ngoài việc món rắn xào xay quyết định xong, cô còn thêm một món sườn kho tàu, cà tím xào đậu đũa, cuối cùng chính là nồi canh nấm bổ dưỡng hầm từ chiều, dinh dưỡng mỹ vị, cần thiết cho việc bồi bổ sức khoẻ.
Lần Tống Cẩn sẽ về, nhiều đồ ăn như ba con ăn cũng hết, nhưng , Kiều Trân Trân thể đóng gói đặt ở trong gian bảo quản, hôm nay Tống Cẩn ăn , thì ngày mai về cũng thể ăn.
Bây giờ ở nhà bọn họ nhiều kiểu dáng cơm hộp khác , dù thầy Cố, còn đám nhỏ Tống Đại Bảo, nên cần yêu cầu mang theo cơm.
Đợi đến sáu giờ, Tống Cẩn cũng trở về, Kiều Trân Trân mới cho bọn nhỏ ăn cơm .
“Mẹ, thịt rắn ăn ngon thật, đây là đầu tiên con ăn rắn đấy.” Trẻ con sợ rắn, thể trong mắt bọn nhỏ chỉ cần là đồ ăn ngon thì sợ, huống hồ chi rắn thành như thế thì cũng gì sợ hãi nữa cả.
“Ngày mai con đến trường với bạn học, bọn họ nhất định sẽ hâm mộ con.”
“Không với các con , im lặng phát đại tài, khiêm tốn đánh, hai các con chú ý một chút, miẽn cho khác đủ thứ tin đồn về nhà chúng .”
“Mẹ, con khiêm tốn , nhà chúng hai cái radio, con cũng .”