Sau đó, liền nhìn thấy người đàn ông dịu dàng ấy mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh với ánh mắt rất thâm tình, Tôn Điềm Điềm lập tức cảm thấy mình hít thở không thông nữa rồi, trong người cô ta tràn ngập lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, giống như cô ta muốn thiêu rụi người đó thành tro tàn vậy..
Nam MC Dương Tông Quốc đứng bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt của Tôn Điềm Điềm, vừa hay nhìn thấy Kiều Trân Trân đang cho Tống Cẩn ăn khoai lang khô, lại nhìn dáng vẻ của Tôn Điềm Điềm, trong lòng liền hiểu.
Lúc trước anh ta còn có chút thích Tôn Điềm Điềm, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của cô ta lại cảm thấy có chút chướng mắt, nên cố ý nói: “Đó là Tống Cẩn của viện nghiên cứu số 1 sao, cũng là một nhân tài kỹ thuật nổi tiếng trong căn cứ Côn Bằng, nghe nói cấp trên rất coi trọng anh ta, tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh biết anh ấy sao?” Tôn Điềm Điềm nghe vậy liền bám lấy Dương Tống Quốc hỏi, sau lại đột nhiên ý thức được hành động của mình có chút không ổn nên liền buông ra, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Cô quên rồi sao, cậu tôi cũng là người của căn cứ Côn Bằng, Tống Cẩn này ở trong căn cứ xem như là một người nổi tiếng, tôi có nghe cậu tôi nhắc tới.”
“Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai?”
Dương Tông Quốc cười lạnh một tiếng, anh ta cảm thấy Tôn Điềm Điềm lúc này rất buồn cười, đều đã rõ ràng như vậy rồi ngoại trừ vợ chồng ra thì còn có thể là ai nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-124.html.]
“Là vợ anh ta, từ nông thôn tới, nghe nói thanh danh ở viện không tốt lắm.”
“Thanh danh không tốt? Cô ta làm cái gì sao? Cũng đúng, dáng vẻ của cô ta giống như hồ ly tinh vậy, vừa nhìn đã biết không phải là người an phận rồi.” Tôn Điềm Điềm vừa nghe thanh danh của Kiều Trân Trân không tốt, trong lòng liền xuất hiện một chút phấn khích giống như là đang an ủi cô ta vậy.
Dương Tống Quốc đột nhiên cảm thấy chán nản, không muốn dây dưa với Tôn Điềm Điềm nữa, liền nói: “Tôi cũng không biết, quên đi, mặc kệ những thứ đó đi, dù sao chúng ta vẫn nên đối chiếu lời thoại một chút, để tránh cho lúc lên sân khấu phạm phải sai lầm.”
Tôn Điềm Điềm thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa mà giữ vững tinh thần bắt đầu đối chiều lời thoại với Dương Tông Quốc, cô ta quyết định, hôm nay nhất định phải thể hiện thật tốt, để cho người đàn ông kia nhớ kỹ mình, cô ta chính là một cành hoa của đoàn văn nghệ này, đi tới đâu cũng được hàng ngàn người chú ý, người đàn ông tên Tống Cẩn này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chương trình liên hoan vẫn được sắp xếp rất tốt, bầu không khí ở hiện trường cũng rất náo nhiệt, Kiều Trân Trân ngồi ở phía dưới xem đến say mê, có đôi khi nhìn thấy người đẹp, còn hỏi Tống Cẩn có biết người này hay không.
Những người đẹp này, chẳng phân biệt nam nữ, Kiều Trân Trân đều thích, ví dụ như hai người dẫn chương trình này, Kiều Trân Trân cảm thấy bọn họ rất đẹp.
Chương trình sắp kết thúc, ban giám khảo còn đang chấm điểm và tính điểm cho chương trình tham gia tuyển chọn, thì Tôn Điềm Điềm đột nhiên cầm lấy microphone, đi tới giữa sân khấu.