Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:00:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Điềm Điềm rất tin tưởng chắc chắn một điều, Kiều Trân Trân từ nông thôn đến thì chắc chắn sẽ không bằng mình, như vậy Tống Cẩn sẽ nhìn thấy được cô ta và Kiều Trân Trân khác xa như thế nào.

Kiều Trân Trân cầm micro, mỉm cười đối mặt với khán giả, nói: “Nếu mọi người đã nhiệt tình mời tôi như vậy, vậy tôi cũng hát một bài để góp vui thôi.”

Sau đó, Kiều Trân Trân liền dịu dàng hát một bài có tên là”Tôi và Tổ quốc của tôi”, bài hát này có giai điệu rất hay, tình cảm chân thành tha thiết, cho dù là hát hay chơi theo ban nhạc cũng rất êm tài.

Khi Kiều Trân Trân hát, từng cử chỉ của cô rất tự nhiên và duyên dáng, không hề luống cuống chút nào, giọng hát cũng chứa đựng sự lưu luyến và ca ngợi chân thành đối với Tổ quốc.

Những người trong căn cứ này đều ôm ấp tình cảm sâu đậm nhất, thuần khiết nhất, cao thượng nhất đối với tổ quốc, từ rất lâu trước đây bọn họ đã quyết định vì xây dựng Tổ Quốc mà cống hiến cả cuộc đời của mình rồi, bọn họ đi tới căn cứ Côn Bằng một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy để làm việc, vất vả đủ thứ tăng ca làm thêm giờ, không phải là vì sứ mệnh thần thánh “Vì Trung Hoa quật khởi mà cố gắng” trong cảm nhận của bọn họ hay sao!

Kết hợp với tình cảm chân thành lúc mới vừa bắt đầu, rất nhiều người liền nhịn không được mà nhỏ giọng hát theo Kiều Trân Trân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-126.html.]

Bài hát này không có nốt quá cao hoặc quá thấp, giai điệu rất nhẹ nhàng và dễ nghe hầu như tất cả mọi người đều có thể bắt nhịp được, cuối cùng toàn bộ hội trường đều tràn ngập giai điệu của bài hát này, thậm chí có rất nhiều người khi hát còn khóc lên nữa.

Nhìn mọi người ngây thơ chất phác ở dưới khán đài, nội tâm của Kiều Trân Trân cũng vô cùng xúc động, sự phân cao thấp vừa rồi với Tôn Điềm Điềm giống như gió thoảng mây bây lướt qua vậy, đã không còn quan trọng nữa, hiện tại cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt, nhiệt huyết sôi trào, cũng bởi vì nhóm người dễ mến này

“Tôi dành tặng bài hát này cho các vị đang ngồi ở đây, các vị đã chiến đấu hết mình vì quê hương ngày một lớn mạnh, có lẽ, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên mọi người không được nhiều người biết đến, nhưng niềm tinh sẽ vĩnh viễn trường tồn, tổ quốc sẽ không quên các vị, các vị chính là dũng sĩ, là anh hùng, là người đáng quý nhất trên thế giới này, cám ơn các vị rất nhiều!”

Kiều Trân Trân cúi đầu kết thúc, chậm rãi đi xuống sân khấu, rất nhiều khán giả đều kích động đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay cứ vang lên liên tục không dứt, vang đến tận mây xanh, cho đến khi Kiều Trân Trân ngồi xuống mới dừng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, kết quả chấm điểm của ban giám khảo cũng đã có, Tôn Điềm Điềm và Dương Tông Quốc cùng lên sân khấu tuyên bố, sau đó chính là trao giải, đọc diễn văn, cuối cùng là kết thúc buổi tiệc.

Việc làm lần này của Tôn Điềm Diềm quả thật khiến Tống Cẩn cảm nhận được sự khác biệt giữa mây và bùn, chẳng qua Kiều Trân Trân là “Mây”, còn Tôn Điềm Điềm là “Bùn”.

Loading...