Có chút chênh lệch cần so sánh mới có thể nhìn ra được, vốn dĩ mọi người còn cảm thấy Tôn Điềm Điềm hát không tệ, nhưng so với Kiều Trân Trân thì lập tức bị bỏ vào một gốc trong xó ngay.
Tôn Điềm Điềm tức giận đến đỏ cả mắt, đồng nghiệp bên cạnh còn tưởng rằng cô ta cảm động, nói một câu: “Cô cũng cảm thấy rất cảm động đúng không? Tôi nhịn không được mà còn khóc lên đây này.”
Tống Cẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y của Kiều Trân Trân hàng ngàn lời nói đều chứa đựng trong ánh mắt thâm tình kia, Kiều Trân Trân mỉm cười, nếu không phải đang ở bên ngoài thì lúc này cô thật sự nhào vào lòng Tống Cẩn rồi, thật sự quá đẹp trai, trên thế giới này sao có thể có người đẹp trai như vậy cơ chứ, hơn nữa người này còn là chồng của mình nữa, thật sự cảm thấy sảng khoái quá đi mất!
Buổi tối tắm rửa xong nằm ở trên giường, Tống Cẩn ôm chặt Kiều Trân Trân ở trong lòng, trong đầu lại không có một chút dục vọng nào khác, thầm nghĩ ôm cô chặt như vậy tốt thật đấy, giống như chỉ cần ôm cô thì sẽ có được cả thế giới, đây chính là bảo bối của anh!
Tháng 3 năm 1981, mùa xuân đã đến, cũng là lúc mà các loại động vật giao phố với nhau...
Không đúng, mở đầu sai rồi, làm lại!
Đó là lúc vạn vật đều khôi phục lại trạng thái bình thường, đi tới bên công xã, văn phòng bí thư Trương, chật ních người, tất cả đều là đến phàn nàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-127.html.]
Bí thư Trương cũng rất khó xử, ông ta cũng không biết vì sao, trên mảnh đất hoang của Kiều Trân Trân lại tràn trề sức sống như vậy, cảnh tượng xanh biếc dạt dào, nhưng đất của những người khác thì vẫn là một mảnh đất hoang sơ trụi lủi.
Đất của mọi người đều ở chung một chỗ, so sánh hai bên một chút thì cảm thấy có chút đột ngột, làm cho những người khác khi nhìn thấy cảnh này thì giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn mình, khó chịu vô cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Rõ ràng đều gieo trồng tưới nước bón phân giống nhau, thậm chí còn có mấy người còn mua hạt giống của công ty hạt giống mà Kiều Trân Trân đã mua, vì sao kết quả lại hoàn toàn khác nhau như thế?
Bọn họ tới tìm bí thư Trương phàn nàn, nhưng nỗi khổ của bí thư Trương thì nên nói với ai bây giờ chứ!
Vì thế vất vả lắm ông ta mới đuổi được mọi người về đồng ý ngày mai sẽ cho bọn họ một câu trả lời thuyết phúc, sau đó liền không ngừng nghỉ vội vàng chạy tới căn cứ Côn Bằng tìm Kiều Trân Trân.
Lúc bí thư Trương đến, thì vừa hay Kiều Trân Trân đang có khách, không phải ai khác mà chính là tổ trưởng của hạng mục xanh hoá của căn cứ, tổ trưởng Tạ Toàn, anh ta cũng vì những hạt giống đã c.h.ế.t khô mà tìm Kiều Trân Trân.
Lúc mới vừa được bổ nhiệm làm người phụ trách của tổ công tác chuyên môn này, trong lòng của Tạ Toàn vẫn tràn đầy tự tin chuẩn bị làm một kế hoạch thật lớn, còn mua về một đống hạt giống, dựa theo phương pháp trồng trọt khoa học tỉ mỉ chăm sóc, nhưng nào ngờ vừa qua năm mới xong nhìn lại thì đã héo hết chẳng còn chút hạt giống nào nữa cả.
Đã tốn không ít tiền và sức lực nhưng chẳng thu được một chút thành quả nào, thời gian chậm trễ còn không nói, đồng nghiệp trước kia ở bộ hành chí của anh ta còn chê cười, trong lòng của tổ trưởng Tạ cảm thấy rất khổ sở!