Công việc tuyên truyền còn lại giao cho mọi người làm, Kiều Trân Trân chỉ cho mọi người một tuần, quá hạn không chờ, dù sao nếu kéo dài nữa, sẽ bỏ lỡ thời điểm gieo trồng ớt tốt.
Nếu muốn giao khoán, hãy chuẩn bị tiền, đến nhà cũ của họ Kiều tìm Kiều Trân Trân, một tay giao tiền một tay lấy hạt giống ớt, tiện thể phải ký hợp đồng giao khoán.
Kiều Trân Trân đặc biệt nhấn mạnh với mọi người về bản hợp đồng này, đây không phải là thứ tùy tiện ký chơi, mà là phải chịu trách nhiệm pháp lý, mọi người phải coi trọng.
Nếu không quyết định được thì đừng miễn cưỡng, có thể không giao khoán trước, đợi đến năm sau xem tình hình rồi tính, vì hợp đồng giao khoán này được ký một năm một lần, cho nên đừng miễn cưỡng.
Mọi người đều là dân trong một thôn, ông Kiều mẹ Kiều cả đời sống ở trong thôn, Kiều Trân Trân không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà để ông Kiều đắc tội với người khác rồi bị mọi người oán trách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì vậy Kiều Trân Trân chỉ nhấn mạnh những mặt xấu của chuyện này, căn bản không nhắc đến chuyện kiếm tiền.
Dù sao, người hiểu trong lòng, cô không nói cũng hiểu. Nhưng những mặt xấu này, nhất định phải nhấn mạnh nhiều lần, chỉ sợ có người không nghĩ thấu đáo.
Trong hợp đồng giao khoán, những mặt xấu hoặc bất lợi có thể xảy ra này, cũng như những tổn thất có thể gây ra, đều được viết rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-144.html.]
Vì nghĩ đến việc trong thôn có nhiều người không biết chữ, Kiều Trân Trân còn đặc biệt mời kế toán Mã đại gia và một thanh niên trẻ tuổi có tiếng tăm tốt trong thôn, đứng bên cạnh xem, đọc kỹ nội dung hợp đồng giao khoán cho những người không biết chữ.
Dù sao Kiều Trân Trân cũng đã cân nhắc đến mọi rủi ro, về cơ bản có thể đảm bảo không có sai sót.
Mã đại gia và Kiều Bảo Sinh, chính là chàng trai trẻ tuổi đó, trong một tuần cơm trưa của họ đều ăn ở nhà cũ của họ Kiều, ngoài ra Kiều Trân Trân còn tặng riêng cho mỗi người năm đồng tiền công, không thể để mọi người làm không công được.
Hai người vốn định giúp đỡ miễn phí, dù sao đây cũng là chuyện tốt cho thôn, là Kiều Trân Trân giúp đỡ dân làng làm giàu, không ngờ không chỉ nhận được năm đồng tiền công mà còn được bao bữa trưa.
Bữa trưa này đặc biệt đáng nói, hai người không ngờ đồ ăn của nhà họ Kiều lại ngon như vậy, có cá có thịt có gà, mỗi ngày món ăn lại không giống nhau, dầu mỡ cũng cho rất nhiều, hai người ngay cả ăn Tết cũng chưa từng được ăn ngon như vậy.
Đến lúc kết thúc, hai người còn đặc biệt luyến tiếc, hy vọng Kiều Trân Trân kéo dài thêm một tuần nữa nhưng Kiều Trân Trân không đồng ý.
Kiều Trân Trân còn đặt cho chuyện này một cái tên cao siêu, gọi là Dự án xây dựng cơ sở sản xuất ớt Kiều thị, vì tương ớt của cô được gọi là tương ớt Kiều thị.
Người đầu tiên đến đăng ký là Trương Đại Nha.
Từ khi Kiều Trân Trân đến Bắc Kinh, Trương Đại Nha đã tự mình âm thầm làm ăn chợ đen, Kiều Trân Trân giới thiệu cô ấy với Hoàng Tam, còn bảo Hoàng Tam chăm sóc cô ấy nhiều hơn.