Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-04-29 13:19:22
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây Kiều Trân Trân đã dạy anh lái xe nhưng vẫn chưa có thời gian đi thi bằng lái, lần này nghĩ đến việc sẽ đến đón cô nên tuần trước đã thi lấy bằng lái.

Một nhà cũng không định về nhà ngay, từ thành phố về căn cứ cũng mất hai tiếng, bây giờ cũng không còn sớm nữa nên họ định đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa.

Súp thịt cừu, bánh tay cầm, còn có mì xào thịt băm mỗi món một phần, bốn người tâm trạng tốt, ăn cũng rất vui vẻ.

“Đã lâu rồi không được ăn hương vị này, nhớ quá!”

Kiều Trân Trân cảm thán.

“Nhà mình trước đây cũng ít khi ăn mà.”

Tống Cẩn cưng chiều nhìn cô, thấy động tác biểu cảm của cô quá khoa trương nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

“Anh không hiểu đâu, em ăn không phải là mì mà là tình cảm!”

Một nhà về đến căn cứ, xe dừng ở bãi đất lớn dưới nhà, mấy người xách theo túi to túi nhỏ chuẩn bị lên lầu.

Gặp không ít hàng xóm, mọi người đều rất nhiệt tình chào hỏi Kiều Trân Trân, còn chủ động muốn giúp cô xách đồ.

Kiều Trân Trân thấy hơi lạ, bình thường cũng chẳng thấy họ nhiệt tình như vậy, trong số đó có một số người còn rất thích nói xấu cô sau lưng.

“Những người này bị làm sao vậy?”

“Còn có thể thế nào, mọi người đều biết chuyện cháu trai của chủ nhiệm Hồ đi làm ở nhà máy chế biến rồi.”

Về đến nhà, Tống Cẩn đặt đồ xuống, tiện tay rót cho Kiều Trân Trân một cốc nước.

“Đó là quyết định của xưởng trưởng Trương, em không quản lý nha.”

“Nói thì nói thế nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-147.html.]

Thấy Kiều Trân Trân uống xong nước, Tống Cẩn ôm cô vào lòng, đầu vùi vào cổ cô, cuối cùng cũng có thể ôm vợ yêu một cách đàng hoàng.

“Anh cũng nhớ em lắm, Trân Trân.” Trong giọng nói còn lộ ra chút ít mùi vị nũng nịu.

Kiều Trân Trân ôm lấy anh, ngẩng đầu lên hôn anh, ở nhà của mình, không cần phải kiêng dè nhiều như vậy.

Tống Cẩn bị cô hôn đến có chút ngứa ngáy khó chịu nhưng các con vẫn đang ở bên cạnh nhìn, cũng không thể quá mức, vì vậy buông Kiều Trân Trân ra.

Tống Tiểu Bảo:

“Mẹ, hai người đợi lát nữa hãy hôn, dỡ hành lý trước đi.”

Tống Đại Bảo ở bên cạnh trông hành lý, ngoan ngoãn chờ đợi, cậu biết trong này chắc chắn có quà của mình.

Kiều Trân Trân trừng mắt nhìn Tống Tiểu Bảo, trách cậu sao lại không có mắt nhìn như vậy, cũng không biết chủ động tránh đi, chỉ lo nghĩ đến việc dỡ hành lý.

“Được được được, dỡ hành lý, dù sao thì cũng sẽ không thiếu phần của con.”

Tống Tiểu Bảo không quan tâm đến vẻ tức giận giả của Kiều Trân Trân, cậu đã quen rồi. Hơn nữa, cậu không muốn đợi hai người họ tiếp tục tình tứ nữa, nếu không có lẽ phải đợi đến tối mất. Bây giờ cậu đã nóng lòng muốn nhìn thấy quà của mình rồi.

Kiều Trân Trân không chỉ mua cho họ rất nhiều quần áo giày dép đẹp mà còn có rất nhiều đồ chơi mà ở đây không mua được, chẳng hạn như quả bóng đá.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Là quả bóng đá! Con yêu mẹ nhất!”

“Mang đi chơi đi.”

Vừa nhìn thấy quả bóng đá, hai đứa cũng chẳng còn để ý đến thứ gì khác nữa, ôm bóng đá chạy ra ngoài tìm bạn chơi.

Trước đây trong khu gia đình cũng có không ít trẻ con chơi bóng nhưng đều là dùng tre hoặc vải vụn làm, như quả bóng đá bằng da thật như của Tống Đại Bảo thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sự xuất hiện của quả bóng đá khiến hai anh em lập tức trở thành đại ca của bọn trẻ trong khu gia đình, mọi người đều muốn chơi bóng cùng.

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo tổ chức rất nhiều người chơi trò đối kháng nhưng không có quy tắc gì cả, chúng không hiểu lắm về luật bóng đá chính thức, chỉ chơi bừa bãi.

Loading...