Thầy Cố cho rằng Tống Cẩn liên lụy, đây Trân Trân ngoan ngoãn hiểu chuyện bao, đồ ăn ngon gì đều để cho ông. Từ khi cãi với Tống Cẩn, ông còn hưởng nữa.
Không ăn đồ ngon, thầy Cố mắng Tống Cẩn như tát nước mặt, mà càng mắng càng hăng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì bình thường trong nghiên cứu khoa học, Tống Cẩn thể hiện quá , thầy Cố căn bản cơ hội mắng . Bây giờ vất vả lắm mới tìm chút lý do, thể nắm bắt cho , bù đắp những năm qua.
Làm thầy mà dạy dỗ học trò thì còn gì nữa, dù cũng chút cảm giác thành tựu.
Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng thấy ấm ức, căn bản liên quan đến họ mà! Họ chỉ là những đứa trẻ vô tội thôi!
Kiều Trân Trân , trong nhà ba các đều họ Tống, chỉ em họ Kiều, vì em chơi với họ Tống mấy .
Hai đứa trẻ chỉ thể cùng lên án ba tại chọc tức giận, đàn ông con trai thương vợ!
Tống Cẩn:...
Kiều Trân Trân cũng thực sự tức giận với Tống Cẩn, chỉ là giận dỗi thôi. Cô ngờ bây giờ Tống Cẩn mặt dày như , ngay ở cửa khu gia thuộc cũng dám ôm cô, vội vàng đẩy : “Đừng giỡn, mau thôi, lát nữa kịp xe thì phiền lắm.”
Sau đó, hai lên chiếc xe jeep bên cạnh. Lần công tác nên căn cứ sắp xếp xe đưa họ đến ga tàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-155.html.]
Vân Thư bên cạnh phớt lờ , ngay cả phong thái của nữ thần cũng suýt giữ .
Mặc dù Tống Cẩn luôn đối xử với cô nhưng cũng chỉ giữ ở mức độ bạn bè, khiêm tốn lễ phép nhưng xa cách tự chủ.
đó là Tống Cẩn, trong lòng cô , giống như một vị thần. Vì Tống Cẩn lạnh lùng, kiêu ngạo là điều nên , vốn nên như .
bây giờ thì , vị thần trong lòng cô, đang nịnh nọt cầu xin một phụ nữ xuất từ nông thôn, ánh mắt cô đầy cưng chiều và tình cảm, vô cùng bao dung với sự vô lý của cô.
Vị thần rơi xuống trần gian, nhiễm thở của thế gian, đáng lẽ trở nên tầm thường nhưng tại Vân Thư thấy Tống Cẩn như càng hấp dẫn hơn, khiến thể thoát .
Vân Thư mãi thể quên , cho đến khi tài xế Tiểu Lý giục cô mấy , cô mới phản ứng , cầm vali lên xe.
Tống Cẩn và Kiều Trân Trân ở ghế , vì Vân Thư chỉ thể ghế phụ.
Trên đường , Tống Cẩn còn ghé tai Kiều Trân Trân nhỏ gì đó. Vì giọng quá nhỏ, Tiểu Lý và Vân Thư hàng một chữ nào nhưng đều Tống Cẩn đang dỗ dành vợ.
Kiều Trân Trân thực sự Tống Cẩn cho hổ. Cô đảm bảo đảm bảo rằng chỉ là đùa thôi, thực sự giữ cách với , nhắc rằng đây là bên ngoài, chú ý ảnh hưởng.
Tiểu Lý còn với Kiều Trân Trân: “Chị dâu, Tống đối với chị thật , công tác cũng nỡ xa chị.” Tiểu Lý cũng tưởng Kiều Trân Trân chỉ đến tiễn Tống Cẩn.