Vân Thư ngồi bên cạnh, vò nát cả góc áo trong tay nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiềm chế của một nữ thần.
Cho đến khi xuống xe vào ga tàu, nghe Kiều Trân Trân cũng sẽ cùng về Bắc Kinh, Vân Thư hoàn toàn không nhịn được nữa, giọng điệu trở nên hơi gay gắt: “A Cẩn, đây là công việc! Bình thường anh đối với công việc luôn nghiêm túc, cẩn thận, sao lại cũng làm loạn thế này!
Trân Trân, em kém chị vài tuổi, lần này chị nhất định phải phê bình em, dù không nỡ cũng phải chú ý chừng mực, em không thể cản trở A Cẩn tiến bộ.”
Vân Thư cho rằng, chắc chắn là Kiều Trân Trân biết lần này mình đi công tác cùng Tống Cẩn nên ghen tuông, mới làm ầm ĩ đòi theo.
Kiều Trân Trân tức đến bật cười, cười lạnh một tiếng: “Chị hơn em vài tuổi, vậy thì em gọi chị một tiếng chị Vân.
Chị Vân, chị cũng làm nghiên cứu khoa học, thái độ nghiên cứu nghiêm túc, chị có không? Chị còn chưa hiểu rõ sự thật mà đã nói bậy bạ. Chị thấy em làm loạn bằng mắt nào, em cản trở Tống Cẩn tiến bộ ở chỗ nào?”
Vân Thư: Tôi thấy bằng cả hai mắt, ở cửa khu gia thuộc viện cô còn làm loạn cơ mà.
Nhưng Vân Thư không thể nói lời này, cô ta chỉ có thể đứng trên lập trường đạo đức cao hơn để lên án Kiều Trân Trân, khiến cô biết khó mà lui.
Lần này không chỉ Kiều Trân Trân tức giận mà ngay cả Tống Cẩn cũng thấy Vân Thư nói quá đáng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-156.html.]
“Vân Thư, thái độ của em thực sự có vấn đề. Là anh gọi Trân Trân đi cùng anh về Bắc Kinh. Hơn nữa, cho dù Trân Trân đi cùng anh về, cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh.”
“Tống Cẩn, Vân Thư hơn anh một tháng, anh cũng nên giống em, gọi là chị Vân mới đúng!” Kiều Trân Trân ở bên cạnh nghiêm túc đề nghị.
Tống Cẩn khiêm tốn tiếp thu lời đề nghị của Kiều Trân Trân, đổi cách xưng hô rất tự nhiên: “Chị Vân, chị thực sự phải chú ý một chút, không chỉ bình thường, trong công việc càng phải chú ý hơn, luôn giữ vững tác phong nghiêm túc.”
Vân Thư:...
Vân Thư từ nhỏ cũng là thiên chi kiêu tử, so với Tống Cẩn không hề kém cạnh. Những năm trước một lòng theo đuổi học thuật, còn ra nước ngoài du học mấy năm, kết quả là tự làm lỡ mình, tuổi ngày càng lớn, sắp sửa ba mươi rồi.
Nhưng cô ấy đẹp, điều kiện gia đình cũng tốt, thuộc hàng cán bộ cao cấp thực thụ, vẫn có rất nhiều người thích cô ấy theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy so sánh thì thấy không ai tốt bằng Tống Cẩn.
Cô ấy cho rằng một thiên chi kiêu tử như mình, chỉ có người ưu tú như Tống Cẩn mới xứng. Mặc dù Tống Cẩn đã kết hôn, còn có hai đứa con nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng hạ mình không chê bai, dù sao mình cũng đã lớn tuổi rồi.
Hơn nữa, vợ của Tống Cẩn chỉ là một người nông dân thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, không chỉ không giúp được Tống Cẩn trong công việc, mà trong cuộc sống chắc chắn cũng không có tiếng nói chung.
Giống như lần đầu tiên gặp nhau ở căng tin, Kiều Trân Trân hoàn toàn không hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của họ, ngồi bên cạnh như một đứa ngốc. Một người phụ nữ thô tục như vậy, sao Tống Cẩn có thể thực sự thích cô ta.
Nhưng bây giờ, tại sao Tống Cẩn lại đối xử với mình như vậy. Vân Thư đầy vẻ không thể tin nổi, trong mắt chứa đầy nước mắt, dáng vẻ vừa muốn khóc vừa không muốn khóc.