“Anh cứ mơ đi, đừng nói đến mua, cả đời này anh được ngồi một lần là giỏi lắm rồi, tôi nói cho anh biết, ít nhất cũng phải năm con số!”
“Đắt thế sao!? Vậy thì bán tôi đi cũng không mua nổi!”
“Người ta còn phải đến khách sạn quốc tế dành cho khách nước ngoài để ăn cơm nữa, nghe nói ở đó ăn một bữa tùy tiện cũng phải mấy trăm...”
...
Vân Thư và Lục Minh cũng hoàn toàn bị sốc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người vừa nãy là ai? Là bạn của Tống Cẩn sao?
Hoàng Tam tuy chỉ đùa giỡn với Kiều Trân Trân và những người khác, cử chỉ hành động có phần khoa trương nhưng dù sao anh ta cũng là người làm tổng giám đốc, làm xuất nhập khẩu, tiếp xúc với nhiều người, khí chất toàn thân đã không còn giống như tên lưu manh năm xưa nữa. Hơn nữa người đẹp vì lụa, quần áo sang trọng, xe hơi đẹp, mỹ nữ, nói về khoản giả vờ làm bộ, Hoàng Tam chưa từng thua ai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vân Thư nhìn Kiều Trân Trân ôm bó hoa hồng to đẹp như vậy, còn ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy, thu hút mọi ánh nhìn, trong lòng hậm hực, còn liếc nhìn Lục Minh bên cạnh với vẻ khinh thường.
Trong lòng nghĩ, nếu mình là vợ của Tống Cẩn, bây giờ người nhận hoa, ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng đó chính là mình.
Vân Thư cho rằng những người đó chắc chắn là bạn của Tống Cẩn, sẽ tặng hoa cho Kiều Trân Trân, chỉ là nể mặt Tống Cẩn mà thôi.
Lục Minh nhìn thấy sự khinh thường rõ ràng trong ánh mắt của Vân Thư, anh ta ngẩn người. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự khinh thường trần trụi như vậy từ phía Vân Thư. Trong lòng anh ta tự nhiên có chút khó chịu nhưng nhất thời anh ta cũng không nghĩ ra mình vừa chọc giận cô ấy ở điểm nào.
Đợi đến khi anh ta hoàn hồn, muốn tiến lên hỏi thăm quan tâm thì Vân Thư thậm chí không chào một tiếng đã lên xe đi mất.
Nhìn theo khói xe của Vân Thư, khoảnh khắc này, Lục Minh đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, không biết bao năm qua mình kiên trì vì điều gì nữa.
Bên kia, Kiều Trân Trân đã trêu chọc Hoàng Tam từ trên xuống dưới: “Hoàng Tam, dạo này anh càng ngày càng phình to rồi nhỉ! Cái bộ dạng chính khí lẫm liệt này không chứa nổi cái linh hồn phô trương của anh nữa rồi sao?”
“Em gái, bây giờ em còn không gọi anh là anh Ba nữa, còn có Mỹ Lệ ở bên cạnh nữa, cho anh chút thể diện đi!” Hoàng Tam cầu xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-163.html.]
“Em thế nào, Mỹ Lệ còn không rõ sao, giả vờ cái gì!” Kiều Trân Trân liếc mắt nhìn Mỹ Lệ bên cạnh, cả người mang theo một chút tà mị, thật sự là đẹp trai c.h.ế.t mất.
Hoàng Tam vừa quay đầu lại nhìn thấy, lập tức phấn khích hỏi: “Này, em gái, biểu cảm của em ngon đấy, làm sao mà làm được vậy, anh cũng học theo.”
Vương Mỹ Lệ cũng bị Kiều Trân Trân làm cho điện giật. Cô ta còn nhỏ, năm nay mới 19 tuổi, vốn đã sùng bái sự bá đạo của Kiều Trân Trân một cách mù quáng. Bây giờ nhìn Kiều Trân Trân càng là mắt sáng như sao, giống như người hiện đại đu idol vậy, chỉ thiếu che miệng hét lên thôi.
Kiều Trân Trân cười đắc ý, nói: “Anh có Mỹ Lệ rồi, học gì nữa, ngoan ngoãn đi.”
“Anh Ba, cái này cũng không phải ai cũng học được. Chị Trân Trân làm thì đẹp, anh làm thì chưa chắc đã đẹp, đừng bắt chước làm gì. Cứ như Đông Thi học bừa vậy!”
Có Kiều Trân Trân ở bên cạnh, Vương Mỹ Lệ lập tức bỏ rơi bạn trai, cùng chiến tuyến với thần tượng của mình.
“Đông Thi là ai? Sao cô ta lại liên quan đến anh?” Hoàng Tam nghi hoặc hỏi, không phải đang nói đến cách liếc mắt đưa tình sao, sao lại liên quan đến Đông Thi?
Hoàng Tam vừa dứt lời, trừ anh ta ra, tất cả mọi người đều bật cười, trong đó Kiều Trân Trân và Vương Mỹ Lệ cười khoa trương nhất.
“Hoàng Tam, bình thường bảo anh đọc nhiều sách anh không nghe, bây giờ làm trò cười rồi chứ!”
“Anh Ba, anh thật là đáng yêu, em phát hiện ra em lại yêu anh thêm một chút rồi.”
Đến cái phòng ăn, Hoàng Tam đã biết được thế nào là Đông Thi từ cái miệng của Vương Mỹ Lệ, sau đó anh ta thề sau này mỗi tháng sẽ đọc một quyển sách.
Anh ta không tin, hắn đường đường là tổng giám độc tập đoàn Thịnh Thế còn có thể bị một Đông Thi biến làm trò cười sao, lần sau tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy nữa.
Trên bàn ăn không thích hợp để thảo luận vấn đề Đông Thi học bừa, mọi người chuyển sang nói về tình hình thị trường nước ngoài của tương ớt, cũng như vấn đề sản xuất bên phía anh Hai Giang.
Vẫn là vấn đề cũ, cung không đủ cầu!