Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn cứ vốn định điều anh đến đơn vị khác, dù sao Tống Cẩn đúng là nhân tài hiếm có, điều lệnh tiếp theo của căn cứ vẫn làm được nhưng Tống Cẩn từ chối.
Tống Cẩn nghĩ rất rõ ràng, cho dù rời khỏi căn cứ Côn Bằng thì anh vẫn có thể tiếp tục cống hiến cho quốc gia. Lần trước khi cải tiến máy móc thiết bị cho nhà máy ớt Kiều Thị, anh đã có ý tưởng này.
Vốn định thành lập một tổ dự án ở phía dưới sở nghiên cứu số 1 chuyên tiến hành nghiên cứu cải tạo máy móc thiết bị lạc hậu trong nước, nhưng hiện tại tổ dự án không thiết lập được, nhưng anh vẫn có thể tự mình làm.
Tống Cẩn nói ý nghĩ này với Kiều Trân Trân, đương nhiên Kiều Trân Trân giơ hai tay tán thành. Cô sợ chuyện này tạo thành bóng ma tâm lý gì đối với Tống Cẩn, sau đó không gượng dậy nổi. Thấy anh còn có ý chí chiến đấu như vậy, trong lòng tất nhiên vui vẻ còn cân nhắc giúp anh như thế nào.
“Lão Tống, nhà chúng ta bây giờ còn có chút tiền có thể trở về Bắc Kinh mở nhà máy, sau đó tuyển một số nhân tài ở mảng này cùng anh làm nghiên cứu. Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, làm tốt thì cũng không kém gì những thứ anh mong đợi ở căn cứ Côn Bằng. Tất cả đều vì bốn mục tiêu hiện đại hoá mà cống hiến.”
Kiều Trân Trân nói một hồi, còn chưa nói xong đã bị Tống Cẩn ôm vào trong ngực, sau đó nghe được anh nói: “Trân Trân, không cần lo lắng cho anh, anh thật sự không sao. Giống như em nói chỉ cần có tâm thì ở đâu cũng giống nhau. Hơn nữa còn có em ở bên cạnh anh, chỉ cần người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ sẽ không có gì có thể đánh ngã anh.”
“Đúng vậy, người một nhà chúng ta ở bên nhau quan trọng hơn bất cứ thứ gì!” Kiều Trân Trân dùng sức ôm Tống Cẩn lại, trong lòng hai người cũng thật sự buông bỏ chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-188.html.]
Thầy Cố, Hạ Sơn và cả những đồng nghiệp khác của sở nghiên cứu số 1 đều tỏ vẻ tiếc nuối đối với việc Tống Cẩn rời đi, nhưng mọi người biết đây cũng là chuyện không còn cách khác. Ngược lại Tống Cẩn đang an ủi họ, nói về sau có thể giữ liên lạc thư từ.
Tống Cẩn phải đi, như vậy Kiều Trân Trân đương nhiên cũng phải rời đi theo. Không ngờ người luyến tiếc Kiều Trân Trân nhất trong căn cứ lại là Tạ Toàn. Anh ta thật sự khóc đến nước mắt nước mũi một phen ngay trước mặt mọi người khiến Kiều Trân Trân sợ hãi.
“Tôi chỉ quay về Bắc Kinh mà thôi cũng không phải vĩnh viễn không trở lại, chúng ta vẫn có thể liên lạc nhiều hơn. Hơn nữa nhà máy ớt và khu công nghiệp xanh hóa bên phía công xã vẫn còn mở, sau này tôi nhất định sẽ quay lại thăm anh.”
Kiều Trân Trân vội vàng cam đoan với Tạ Toàn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy cô nhất định phải nhớ quay về thăm tôi. Thật ra tôi cũng không hoàn toàn vì hạng mục xanh hóa này, tôi chỉ cảm thấy đồng chí Tiểu Kiều là một đồng chí tốt. Chúng ta tiếp xúc nhiều, tôi thật sự coi cô như cháu gái ruột.”
“Anh Tạ, sau này anh chính là chú ruột của tôi.”
Kiều Trân Trân vội vàng thuận buồm xuôi gió leo lên, Tạ Toàn vẫn rất đáng giao thiệp.
“Được, vậy sau này nhất định phải trở về thăm chú nhiều một chút.” Tạ Toàn nghe được tiếng chú này, tâm trạng tốt hơn nhiều.