Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Toàn vốn muốn nói đối xử với Kiều Trân Trân như em gái ruột, dù sao anh ta cũng mới hơn ba mươi tuổi chưa tới bốn mươi, nhưng dáng dấp anh ta già dặn hơn một chút, Kiều Trân Trân lại trẻ trung nên cảm thấy làm chú thích hợp hơn.
Sau đó Tống Cẩn lại mất khoảng một tuần để bàn giao, lúc rời đi còn ký một ít tài liệu bí mật.
Những nghiên cứu trước đây anh làm ở sở căn cứ thì không thể tiếp tục làm khi ra ngoài dù trước đó đều do một mình anh tự làm hết tất cả. Chỉ cần là những nghiên cứu mà được bên căn cứ lưu trữ thì đều không được phép bí mật tiến hành nữa.
Kiều Trân Trân cũng nhân khoảng thời gian này đến công xã để tìm Triệu Hữu Tài và Trương Bảo Cương để nói với họ chuyện cô sẽ quay lại Bắc Kinh. Cô không nói cho họ nguyên nhân cụ thể để miễn cho họ phải suy nghĩ nhiều.
Chắc chắn là hai người không muốn Kiều Trân Trân rời đi, nhưng họ biết nhà của Kiều Trân Trân vốn dĩ là ở Bắc Kinh, hơn nữa tổng bộ nhà máy ớt cũng ở Bắc Kinh nên Kiều Trân Trân muốn về thì cũng không có gì đáng trách.
“Chú Hữu Tài, hợp đồng mua bán mà Đoạn Nhất Phàm ký trước đó chắc chắn sẽ vô hiệu. Chuyện này cháu đã báo cáo với các bộ phận liên quan phía trên. Về vụ thu hoạch năm nay thì trước tiên chú hãy hỏi xung quanh xem có ai muốn mua không. Nếu không thì cháu sẽ tìm người mua ở Bắc Kinh. Nếu có việc thì chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại.”
Bên Trương Bảo Cương không có gì cần Kiều Trân Trân lo lắng, Kiều Trân Trân liền để lại số điện thoại phòng làm việc của anh Giang cho họ để tiện cho mọi người liên lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-189.html.]
Kiều Trân Trân nghĩ thầm nếu về Bắc Kinh thì vẫn phải lắp điện thoại ở tòa nhà nhỏ không thì thật sự là có chút bất tiện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng đến trường tiểu học căn cứ làm thủ tục chuyển trường cho Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo rồi thu dọn đồ đạc trong nhà một chút. Vật phẩm lớn thì gửi về, hành lý nhỏ thì tự mình cầm, còn chút thịt khô và dưa chua ướp muối gì đó thì đưa cho bọn Hạ Sơn. Xe Jeep tạm thời để ở nhà máy ớt làm xe thương vụ vì Kiều Trân Trân lười lái về Bắc Kinh. Khoảng cách quá xa, mà còn đi đường quốc lộ sẽ khiến cô quá mệt mỏi.
Hôm bọn Kiều Trân Trân rời đi có rất nhiều người tới tiễn, không chỉ có người ở căn cứ mà còn có rất nhiều người bên công xã và rất nhiều bạn học của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo.
Không ngờ hai anh em lại có nhiều mối quan hệ tốt ở căn cứ bên này như vậy, người tới tiễn chúng còn nhiều gấp đôi so với Tống Cẩn.
Chỉ thấy Tống Đại Bảo đưa quả bóng mà mình thích nhất cho một cậu bé có làn da ngăm đen khỏe khoắn và lưu luyến không rời nói: “Đại Tráng, tớ về rồi thì quả bóng này cho cậu. Sau này cậu chính là đội trưởng đội bóng đá của chúng ta.”
Cậu bé đang khóc thấy Tống Đại Bảo đưa bóng cho mình thì lập tức vui vẻ nở nụ cười và nói: “Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ làm tốt vai trò đội trưởng này.”
Tống Tiểu Bảo rầu rĩ đứng bên cạnh trông như một người lớn rụt rè. Cậu không vui đối với việc rời khỏi căn cứ, xa bạn bè. Cho dù cô bé thắt b.í.m tóc bên cạnh tặng cậu một nắm kẹo lạc thì cậu cũng không vui nổi, thậm chí còn không thèm nói chuyện với người ta.