Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn người Kiều Trân Trân mua giường nằm về Bắc Kinh, nhìn ngoài cửa sổ từ cát vàng đầy trời dần dần trở thành non xanh nước biếc, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn. Cô tựa vào người Tống Cẩn và nghe anh nói kế hoạch sau khi về Bắc Kinh.
Tống Tiểu Bảo ở bên cạnh hỏi: “Ba, chúng ta lại thành lập nhà máy nữa sao? Chúng ta có bao nhiêu cái nhà máy rồi, sau này làm sao con kế thừa nổi ạ? Ba không thể để con thoải mái một chút sao?”
Tống Đại Bảo cũng ở bên cạnh cau mày, nói: “Đúng vậy, ba. Ngày nào con cũng rất bận rộn, không chỉ làm bài thi học thuộc bài văn, còn phải đi chạy bộ rèn luyện thân thể. Giờ thời gian chơi chắc chỉ còn lại có chút xíu mất.”
Hai người Tống Cẩn nghe bọn nhỏ nói như vậy đều cảm thấy buồn cười: “Các con nghe ai nói sau này các con phải kế thừa nhà máy này thế? Hơn nữa con mới bao nhiêu tuổi, có thể bận rộn bao nhiêu.”
“Là cô giáo Lưu và mẹ của bạn học con ở căn cứ nói. Họ đều nói sau này nhà máy của chúng ta đều là của con và anh trai.” Tống Tiểu Bảo nghiêm trang trả lời.
Kiều Trân Trân cốc đầu cậu một cái và nói: “Con nghĩ hay lắm, những thứ này đều là của mẹ và ba con. Sau này các con lớn lên, tự mình kiếm tiền nuôi sống gia đình đi. Sau này ba mẹ không cần những nhà máy này nữa thì sẽ quyên góp cho quốc gia, hai người các con đừng hòng không làm mà hưởng.”
“Tống Tiểu Bảo, khó trách thành tích học kỳ này của con giảm xuống. Có phải con chỉ muốn kế thừa nhà máy của chúng ta nên không cố gắng nữa không? Mẹ nói cho con biết nếu con học không tốt, sau này ra đường ăn xin thì mẹ cũng mặc kệ con.”
“Tống Đại Bảo, thành tích của con cũng khá tốt nhưng con vẫn phải tiếp tục cố gắng. Tương lai muốn cưới vợ thì phải tốn rất nhiều tiền đấy, nếu hai đứa không cố gắng thì không chừng còn không có tiền cưới vợ nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-190.html.]
Tống Đại Bảo không biết gì về việc này, hơn nữa cậu nghe bà ngoại nói năm đó khi ba cưới mẹ dường như cũng không tốn nhiều tiền. Vì vậy Tống Đại Bảo vẫn không lo lắng. Nhưng cậu không hề biết tương lai động tí là tiền sính lễ đã lên đến mười vạn hay tám vạn, thậm chí còn có chỗ hơn trăm vạn tệ.
Tống Tiểu Bảo hoảng sợ: “Mẹ, mẹ không để dành tiền cưới vợ cho con sao?”
“Năm đó ba con cũng là tự tiết kiệm tiền cưới vợ, dựa vào cái gì mà con bảo mẹ tiết kiệm tiền cho con. Tống Tiểu Bảo, tư tưởng này của con không được, nhất định con phải sửa lại thái độ của mình đi.”
Nhìn Tống Tiểu Bảo bày ra khuôn mặt cay đắng, Kiều Trân Trân cười đến vô tâm vô phế ở bên cạnh. Tống Cẩn cũng bị Kiều Trân Trân làm hư, cảm thấy tình cảnh này có chút khôi hài nên khóe môi cũng càng nhếch lên.
Lúc ăn cơm trưa, Tống Tiểu Bảo còn ăn nhiều hơn phân nửa bát cơm, dường như là lo lắng tương lai ra phố ăn xin không được ăn cơm ngon như vậy.
Cả nhà cười nói vui vẻ làm vơi đi nỗi buồn chia ly rất nhiều.
Buổi chiều, người soát vé hỏi trong toa có ai biết dịch tiếng Anh không. Toa giường mềm có cần phiên dịch viên tạm thời.
Thấy người soát vé tỏ ra khá lo lắng, Kiều Trân Trân đứng dậy nói rằng tiếng Anh của cô không tệ và trước đây cô đã từng tiếp một nhóm khách nước ngoài từ thành phố đến khảo sát.