Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhân viên soát vé vừa nghe đã cảm thấy Kiều Trân Trân rất thích hợp, hơn nữa cử chỉ và ăn mặc của Kiều Trân Trân cũng giống như một người rất có văn hóa, vì thế muốn mời Kiều Trân Trân cùng anh ta đến toa giường mềm một chuyến.
Nhưng lúc này Tống Cẩn đi toilet, cô không thể bỏ lại hai đứa nhỏ nên nhân viên soát vé lại gọi một nhân viên nữ tới và nhờ cô ấy ở lại hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ một chút.
Kiều Trân Trân cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận của họ để bảo đảm họ thật sự là nhân viên soát vé trên xe lửa mới yên tâm giao đứa bé cho cô ấy, đồng thời cũng gọi chú bên cạnh giúp chăm sóc một chút, còn nhét cho chú hai quả táo lớn.
Mọi người cảm thấy Kiều Trân Trân có chút cẩn thận quá mức, nhưng Kiều Trân Trân mặc kệ họ nói gì vì biết đâu lại gặp phải bọn buôn người. Dù sao cũng không phải chuyện đùa nên tóm lại khi ra ngoài cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nếu không phải nhân viên soát vé rất sốt ruột, Kiều Trân Trân còn định chờ Tống Cẩn về cô sẽ qua đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhân viên soát vé cũng không có cách nào khác, dù sao Kiều Trân Trân cũng là hỗ trợ mà thôi. Vì thế, chờ bên này sắp xếp thỏa đáng xong thì lập tức dẫn Kiều Trân Trân đến đó.
Lúc Kiều Trân Trân tới, cô phát hiện bên ngoài khoang giường mềm có cảnh vệ canh gác, bên cạnh có một người lớn tuổi đang giáo dục một người trẻ tuổi.
Từ lời nói có thể suy đoán, người trẻ tuổi này hẳn cũng là phiên dịch tạm thời vừa mới được tìm tới, chỉ là không làm tốt việc còn gây náo loạn chê cười nên hiện tại đang bị người ta răn dạy đây.
Bọn Kiều Trân Trân vừa tới, nhân viên soát vé còn chưa kịp giới thiệu, ông lão kia đã nhíu mày hỏi: “Cô tốt nghiệp đại học nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-191.html.]
Kiều Trân Trân lịch sự trả lời: “Tôi tốt nghiệp trường trung học số 1 Phong Trấn, tỉnh trưởng H, nhưng chưa tốt nghiệp trung học, cũng chưa từng học đại học.”
Nhân viên soát vé vừa nghe liền sửng sốt, không phải nói đã tiếp đãi khách nước ngoài sao? Sao ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp?
Ông lão kia cũng sửng sốt một chút, tiện đà cả giận nói: “Hồ đồ!”
Nhân viên soát vé Lưu Cường lúc này cũng muốn khóc: “Cô à, cô hại tôi thảm rồi.”
Tuy nhiên, Kiều Trân Trân nói tiếp: “Mặc dù tôi chưa từng học đại học, nhưng tôi đã tự học tiếng Anh và từng tiếp khách nước ngoài ở Công xã Tiền Tiến tỉnh Thiểm Bắc. Vị lãnh đạo này nếu không yên tâm, tôi có thể nói cho mọi người nghe một đoạn tiếng Anh.”
Sau đó Kiều Trân Trân liền phiên dịch lại nội quy quản lý của khoang giường mềm sang tiếng Anh. Nhưng ngoài người thanh niên vừa bị răn dạy hiểu một chút thì những người ở đây không ai hiểu gì cả.
Tuy nghe không hiểu, nhưng mọi người thấy Kiều Trân Trân bình tĩnh tự tin, tiếng Anh của cô cô cũng rất lưu loát dễ nghe, xem ra mạnh hơn nhiều so với lần trước.
Nhưng ông lão nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra vẫn là không yên lòng, vì thế bảo Lưu Cường đi gọi điện thoại tìm một giáo viên tiếng Anh và sắp xếp lên xe ở trạm kế tiếp.
Lúc này, Kiều Trân Trân nhíu mày và nói với vị ông lão kia: “Bên trong có một người nước ngoài đang mắng người Hoa chúng ta không có kiến thức, còn nói chúng ta đều là nhà quê.”
“Cô nói thật sao?” Ông lão tức giận sờ miệng hổ. Ai quen biết đều biết người này thích làm hành động này trước khi rút s.ú.n.g ra..