Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Chấn Quốc, Lưu Cường và cả người thanh niên vừa rồi đứng ở cửa, nhìn Kiều Trân Trân nói chuyện với những người nước ngoài này với dáng vẻ vô cùng thành thạo, Thẩm lão rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Kiều Trân Trân nói chuyện với mọi người một lúc, liền đi tới trước mặt Daniel và hỏi: “Vị tiên sinh này, không biết nên gọi là gì?”
Daniel hất cằm, ngạo mạn nói: “Daniel Norman.”
“Norman tiên sinh, xin hỏi ngài biết nói tiếng Hán không?”
Daniel trợn trắng mắt: “Cô nói nhảm à? Nếu tôi biết tiếng Hán, còn cần cô làm gì!”
Kiều Trân Trân nở nụ cười, tiếp tục nói: “Nếu như vậy dựa theo logic của anh, trong mắt chúng tôi anh cũng là một tên nhà quê. Thậm chí anh còn không sánh được với đứa trẻ ba tuổi ở Trung Quốc chúng tôi, bởi vì đứa trẻ ba tuổi của chúng tôi cũng biết tiếng Hán, anh lại không biết.”
Daniel nghe thấy giọng điệu châm chọc của Kiều Trân Trân, lập tức nổi giận, đứng dậy và chỉ vào mũi Kiều Trân Trân cả giận nói: “Cô đây là ý gì? Cô muốn cãi nhau với tôi sao?”
Thẩm Chấn Quốc ở cửa hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng ông vẫn nhìn ra dáng vẻ tức giận của Daniel. Ông vội vàng giữ lấy Tiểu Trương bên cạnh còn chưa rời đi nói: “Mau phiên dịch cho tôi nghe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-194.html.]
Tốc độ nói chuyện của Kiều Trân Trân cũng rất nhanh, Tiểu Trương không hiểu hết, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phiên dịch cho Thẩm lão một chút.
Thẩm Chấn Quốc nghe xong thì hơi nhíu mày. Sâu trong nội tâm ông cũng hy vọng có thể giáo huấn tên Daniel này một chút nhưng ông cũng sợ cô gây chuyện khiến cho những vị khách nước ngoài khác bất mãn.
Đang lúc ông định tiến lên đưa Kiều Trân Trân ra thì thấy cô bình tĩnh tiếp tục nói: “Nước Hoa chúng tôi từ trước đến nay là nước coi trọng lễ nghi, chúng tôi có lịch sử văn minh năm ngàn năm. Hơn nữa chính sách cải cách mở cửa hiện nay của nước tôi chính là hoan nghênh bạn bè các nước trên thế giới tới đây.”
“Nhưng lịch sự văn minh được xây dựng trên sự tôn trọng lẫn nhau. Những lời Norman tiên sinh nói lúc nãy rất rõ ràng là không có chút tôn trọng nào. Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, nếu như các vị cũng bị người ta chỉ vào mũi mắng, chẳng lẽ các vị còn muốn xin lỗi người kia sao?”
Kiều Trân Trân không hề sợ hãi nhìn Daniel, tiếp tục nói:
“Ngài Norman, nếu ngài không hài lòng với dịch vụ tiếp đãi của chúng tôi thì có thể nói ra, nhưng xin ngài đừng phát biểu loại ngôn luận công kích cá nhân này. Bởi vì điều này không chỉ khiến người ta cảm thấy con người ngài không có giáo dục, mà còn có thể bôi nhọ quốc gia của ngài khiến mọi người cho rằng người nước M đều ngạo mạn vô lễ giống như ngài.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh cũng không cần uy h.i.ế.p tôi, tôi căn bản không sợ! Mọi người có biết Thẩm lão tiên sinh phụ trách dẫn đoàn lần này không?” Kiều Trân Trân chỉ về phía Thẩm Chấn Quốc một cái, nói: “Vị lão đồng chí này từng một mình diệt một doanh trại M của các anh. Sát khí trên người ông ấy vẫn chưa hề giảm chút nào cho đến bây giờ.”
“Norman tiên sinh, anh dám nói linh tinh ở trước mặt ông ấy như vậy, tôi thật sự là bội phục lá gan của anh!”
Ánh mắt Daniel và những khách nước ngoài khác nhất thời nhìn về phía Thẩm lão đều thay đổi, nhất là hiện tại ông đang cau mày nghiêm mặt, càng nhìn càng khiến lòng người phát lạnh.