Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế, họ giao bọn nhỏ cho bà Vương chăm sóc rồi nhóm năm người Kiều Trân Trân liền xuất phát đến thị trấn Trường Phong.
Lúc xuống xe lửa, ba người anh trai nhà họ Kiều đã chờ ở cửa ga từ lâu. Sau khi đón được người, họ vội vàng ăn bát mì làm cơm trưa ở ven đường rồi mọi người đi thẳng đến xưởng ớt Trường Phong.
Lúc mấy người Kiều Trân Trân đến, dây chuyền sản xuất vẫn đang vận hành, trong nhà máy có khoảng mười công nhân đang bận rộn. Khi họ thấy mấy người anh cả Kiều tới thì nhao nhao tới chào hỏi, chủ yếu vẫn là chào hỏi anh cả Kiều, dù sao bây giờ anh cả Kiều cũng là xưởng trưởng nhà này ớt.
Mọi người mở miệng nói một câu “Giám đốc Kiều” khiến anh cả Kiều có chút ngượng ngùng, bây giờ anh ấy còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận này.
Nhưng người ở hiện trường không ai để ý đến tâm trạng của anh ấy, tất cả mọi người bị dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới trước mắt này hấp dẫn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Cẩn dẫn hai vị chủ nhiệm kỹ thuật cẩn thận quan sát từ đầu tới cuối một lần, ngoài có mấy vấn đề nhỏ ngoài ý muốn, những thứ khác đều đạt như mong muốn của anh.
Một sản phẩm từ bản vẽ biến thành thành phẩm là một chuyện rất không dễ dàng. Xem ra, phó xưởng trưởng Lưu sản xuất máy móc cũng bỏ ra tâm huyết không nhỏ, Tống Cẩn dự định ngày mai đến thăm hỏi ông ta một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-204.html.]
Mấy người ở nhà máy ớt đến khuya mới trở về, anh Giang và hai vị chủ nhiệm kỹ thuật ở nhà khách trên trấn, đám Kiều Trân Trân lái xe tải trở về thôn Hồng Kỳ.
Hứa Công và Triệu Công trở lại nhà khách, còn một mực thảo luận chuyện dây chuyền sản xuất. Buổi chiều bọn họ kiểm tra so sánh một chút, hiệu suất tăng lên ít nhất gấp mười lần. Còn có mấy công đoạn cũng thực hiện thao tác máy móc có thể giải phóng nhân công, chỉ riêng hạng mục này không chỉ nâng cao hiệu suất mà còn tiết kiệm chi phí.
Hai người họ đều không ngờ chồng của bà chủ Kiều lại giỏi như vậy. Lần trước lúc đi tổng bộ phía Nam thành phố điều tra nghiên cứu, hai người họ cũng ở đây, tổng cộng đối phương không ở lại mấy giờ mà có thể thiết kế ra một dây chuyền sản xuất mạnh mẽ như vậy. Anh thật sự mạnh hơn nhiều so với những người mỗi ngày ở trong xưởng như bọn họ.
Nghĩ đến đây, hai người họ đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ngược lại anh Giang an ủi bọn họ: “Cái này có cái gì, không cần để ở trong lòng. Bà chủ và Tống ca cũng không phải là người bình thường nên chắc chắn là khác chúng ta rồi. Hai ngày nay các cậu đi theo Tống ca học nhiều xem nhiều, phỏng chừng về sau bên Bắc Kinh cũng phải đổi mới toàn bộ dây chuyền sản xuất.
Ngày hôm sau, Tống Cẩn liền dẫn kỹ sư Hứa, kỹ sư Triệu cùng đi nhà máy cơ khí tỉnh thăm hỏi Lưu Kiến Quân.
Lưu Kiến Quân vừa nghe là người của xưởng ớt Kiều thị thì lập tức mời bọn họ vào.
Tống Cẩn nói rõ ý đồ đến đây, hai người trò chuyện thật vui vẻ. Lúc Lưu Kiến Quân chế tạo thiết bị dây chuyền sản xuất của nhà máy ớt, gần như là hai ngày một bất ngờ nhỏ, ba ngày một bất ngờ lớn. Có rất nhiều thiết kế rõ ràng lúc ở trên bản vẽ không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, nhưng chờ sau khi làm ra mô hình thí nghiệm mới phát hiện bên trong ẩn giấu huyền cơ.