Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:41:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sân không trồng rau mà lại trồng hoa cỏ. Không chỉ trồng trong sân mà trên lầu còn dùng chậu hoa chuyên dụng để trồng. Tuy nhìn khá đẹp nhưng không thiết thực, mẹ Kiều đã nói Kiều Trân Trân vài câu, Kiều Trân Trân cũng tùy tiện trả lời vài câu.

Tống Đại Bảo cùng mọi người dẫn Kiều Kiến Thiết, còn có Đại Ny Nhị Ny ra ngoài chơi. Kiều Trân Trân bỏ vào túi mỗi người một ít kẹo, còn hỏi họ đi tàu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát rồi mới ra ngoài chơi không.

Lũ trẻ còn để ý gì đến việc nghỉ ngơi hay không, đương nhiên là ra ngoài chơi quan trọng hơn. Hơn nữa chúng đi tàu nằm, suốt đường chỉ ăn cơm ngủ, căn bản không mệt chút nào.

“Cẩu Đản, chúng ta nhanh lên, tôi dẫn các cậu đi đá bóng.” Tống Đại Bảo ôm quả bóng đá mới mua của mình chạy điên cuồng phía trước.

Kiều Kiến Thiết mãi mới đuổi kịp cậu ta, thở hổn hển nói: “Anh Đại Bảo, ba em nói ở bên ngoài phải gọi tên thật của em là Kiều Kiến Thiết, không được gọi Cẩu Đản nữa.”

“Vậy tại sao ba anh vẫn gọi anh là Tống Đại Bảo, không gọi tên thật của anh, cũng không gọi tên thật của Tiểu Bảo.”

“Em biết.” Tống Tiểu Bảo vội vàng giơ tay trả lời: “Vì tên gọi ở nhà của chúng ta hay, mẹ nói, Bảo chính là có ý là bảo bối. Anh là bảo bối lớn còn em là bảo bối nhỏ. Cẩu Đản không hay, anh nghĩ xem, trứng của chó có thể hay được không.”

Trước đây Kiều Kiến Thiết chưa từng thấy tên gọi ở nhà của mình có vấn đề gì, chỉ là ba cậu ta nói người thành phố đều gọi tên thật chứ không gọi tên ở nhà, vì vậy cậu ta mới để Tống Đại Bảo gọi tên thật của mình. Nhưng lúc này nghe Tống Tiểu Bảo nói vậy, trong lòng cậu ta tự nhiên thấy hơi buồn, vì vậy òa lên một tiếng rồi khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-217.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng tâm trạng của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh, ăn kẹo ngọt ngào, chơi bóng một lúc nữa là quên hết chuyện tên gọi ở nhà này.

Ngày hôm sau là ngày khai mạc hội chợ ngoại thương, ba Kiều cùng mọi người mặc quần áo mới mà Kiều Trân Trân mua cho, ai nấy đều phấn chấn vui vẻ.

Ngồi xe buýt nhỏ đến trung tâm triển lãm quốc tế, Kiều Trân Trân đưa cho ba Kiều cùng mọi người những hộp quà khác nhau. Còn đặt cả danh thiếp vào túi của họ, cô nói: “Nếu có người hỏi về hộp quà trong tay mọi người thì mọi người cứ đưa cho họ một tấm danh thiếp.”

Lúc này anh hai Giang cũng dẫn theo một số người đến, mỗi người đều xách một hộp quà nhưng kiểu dáng đều khác nhau.

Lần hội chợ ngoại thương này có khá nhiều người đến, vì vậy bộ ngoại thương đã đặc biệt chuẩn bị một buổi lễ khai mạc ngay tại quảng trường lớn bên ngoài trung tâm triển lãm. Kiều Trân Trân từ xa đã nhìn thấy Thẩm Chấn Quốc đang ngồi ở vị trí hàng đầu.

Nhưng lúc này Thẩm lão đang nói chuyện với người khác, Kiều Trân Trân không lên làm phiền.

Đợi đến khi lễ khai mạc kết thúc, tất cả mọi người đều cầm vé chuẩn bị xếp hàng vào trong.

Trẻ con không cần vé vào cửa, vì vậy Kiều Trân Trân để Tống Cẩn và anh hai Giang dẫn ba Kiều cùng mọi người xếp hàng vào trước, còn cô thì chạy đi tìm Thẩm Chấn Quốc.

Lúc Kiều Trân Trân đi qua không cầm theo hộp quà tương ớt, cô đi tay không.

Loading...