Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó Cố Văn Lễ vệ sinh nên bảo Văn Cầm trông hành lý và con. đứa trẻ lúc đó khỏe nên quấy , Văn Cầm chỉ lo chăm sóc con mà để ý nhiều đến hành lý ở bên cạnh nên đó trộm lấy mất một vali.
Mặc dù đó Cố Văn Lễ trách móc cô quá nhiều nhưng rõ ràng cuộc sống của họ càng ngày càng sa sút hơn. Thậm chí , bọn họ còn ngủ gầm cầu.
Thậm chí bây giờ Văn Cầm cũng dám nghĩ tới cuộc sống như , lúc đó cô chỉ mong thể c.h.ế.t quách cho .
Cũng may mà Cố Văn Lễ nhanh chóng tìm một công việc khuân vác, dựa công việc khuân vác lao động chân tay kiếm đồng lương ít ỏi, bọn họ cũng thuê một căn nhà nhỏ tồi tàn và một nơi ở định.
do môi trường xung quanh tồi tệ, hàng xóm thô tục, còn cả vô gia cư, cướp giật và đủ loại kẻ nên cuộc sống của Văn Cầm ở nước ngoài khổ cực lầm than, khổ tả .
Sau thật sự còn cách nào khác, cảm giác đói bụng mỗi ngày quá khó chịu, Văn Cầm đành ngoài tìm việc nhưng bằng cấp ở Trung Quốc của cô công nhận ở nước ngoài, nếu thì Cố Văn Lễ cũng lưu lạc đến mức công việc khuân vác để kiếm sống.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-303.html.]
Cuối cùng, Văn Cầm tìm một công việc rửa bát trong một nhà hàng do Trung Quốc mở. Người đó còn là bạn của Cố Văn Lễ, vì nể tình đồng hương mới đồng ý để Văn Cầm đến rửa bát.
Văn Cầm vốn , nghĩ đường đường là một đại tiểu thư trong như gia đình gia giáo như cô mà rửa bát cho khác. Đối với Văn Cầm thì chuyện còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c c.h.ế.t cô .
Văn Cầm thật sự cũng can đảm để từ bỏ mạng sống, vì sự khuyên bảo của Cố Văn Lễ và cả sự giày vò của cơn đói bụng mỗi ngày, cuối cùng cô cũng buông bỏ lòng tự trọng, rửa bát trong nước mắt.
Sau Trung Quốc cải cách mở cửa, hai cũng từng nghĩ đến chuyện về nước nhưng lúc đó bọn họ vẫn còn túng thiếu, đến tiền mua vé tàu, ngay cả tiền ăn cơm ngày mai cũng .
Vì hai chỉ thể thư cho ở trong nước, liên tục lượt từng lá thư nhưng khi gửi thư , vẫn nào hồi âm cả, cuối cùng Cố Văn Lễ cũng từ bỏ và chỉ an tâm ở công ty vận chuyển, giống như cam chịu phận, cũng giày vò đến mức già nhiều.
Văn Cầm vẫn từ bỏ, lúc đó cô mới hơn hai mươi tuổi, cô cả đời cứ mãi chật vật khổ sở như , chịu khổ vì ba bữa cơm mỗi ngày, nên cô vẫn tiếp tục thư, tiếp tục chờ đợi, mỗi ngày cứ trôi qua trong sự mong đợi - thất vọng - mong đợi - thất vọng nữa.
Thấy vợ kiên trì như , cộng thêm Cố Văn Lễ thật sự nhớ ba ở nhà nên cố gắng chăm chỉ việc, tìm đủ cách để kiếm tiền và tiết kiệm tiền.