Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau hơn hai mươi giờ bay, đoàn của Kiều Trân Trân cuối cùng cũng đến Mĩ. Lúc xuống máy bay, họ đã nói chuyện cười đùa với chú cháu An Nam, chủ yếu là với An Húc Đông, từ sau khi anh ta ăn thịt bò khô của Kiều Trân Trân thì cứ dính lấy cô.
Cảnh Tổng thống Mỹ ra đón mà Kiều Trân Trân tưởng tượng trước đó không hề xảy ra. Không chỉ nhóm doanh nhân bọn họ, ngay cả Bộ Ngoại giao cũng không được đón tiếp như vậy, thậm chí không có cả hoa tươi và tiếng vỗ tay, chỉ có vài chiếc xe buýt lớn đưa họ đến khách sạn.
Đây là do tình hình bắt buộc, lúc này Trung Quốc vẫn còn lạc hậu, bọn họ lại là anh cả của chủ nghĩa tư bản, vẫn chưa coi trọng Trung Quốc, cử vài quan chức chính phủ ra đón tiếp đã là tốt lắm rồi.
Đối với việc tiếp đón khách nước ngoài, chính phủ Mỹ có một bộ quy tắc riêng. Mặc dù thái độ của những người ra đón kiêu ngạo, nhưng vẫn lịch sự, xe cộ, chỗ ở và thức ăn đều được sắp xếp chu đáo.
Những gì nhìn thấy và nghe được trên đường đi khiến đoàn công tác của Trung Quốc mở rộng tầm mắt. Chẳng trách lúc này có nhiều người sùng bái phương Tây, sự phát triển của Mỹ vượt trội hơn Trung Quốc nhiều, xe cộ tấp nập, nhìn hoa cả mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đoàn người Kiều Trân Trân và Bộ Ngoại giao ở hai khách sạn khác nhau, Bộ Ngoại giao có nhiều lịch trình mà các doanh nhân như họ không đủ tư cách tham gia, nên chỉ có thể sẵn sàng chờ lệnh.
Tuy nhiên, Kiều Trân Trân hơi khác, vì cô còn phải làm phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc. Vì vậy, Kiều Trân Trân vừa bước vào cửa khách sạn, thư ký Tiểu Lưu của Thẩm Chấn Quốc đã đến đón cô đi.
Kiều Trân Trân thấy vậy nói vài câu với anh hai Giang, sau đó xách vali đi theo Tiểu Lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-383.html.]
Hạ Trân Châu và Vân Thư đứng trong đám đông nhìn thấy, cũng nghe thấy thư ký Lưu nói để Kiều Trân Trân đến Bộ Ngoại thương làm phiên dịch. Mọi người đều nghe thấy, có một số người hâm mộ cô.
Hạ Trân Châu bĩu môi, không vui nói: “Sao lại gọi con nhà quê đó đi phiên dịch? Cô ta biết nói tiếng Anh à? Đến lúc đó gây họa thì xem cô ta làm sao!”
Vân Thư biết tiếng Anh của Kiều Trân Trân không tệ, nhưng Bộ Ngoại thương không đến nỗi không có một người phiên dịch, gọi Kiều Trân Trân đến chắc chắn là muốn chăm sóc riêng cô ta.
Trước đó ở hậu trường lễ trao giải mười doanh nhân xuất sắc, cô ta từng thấy Triệu Đại Cương trò chuyện với Thẩm Chấn Quốc của Bộ Ngoại thương, hai người có vẻ thân thiết.
Nhưng không biết từ bao giờ Triệu Đại Cương lại có quan hệ tốt với Kiều Trân Trân?
Nghĩ đến lúc còn ở căn cứ Côn Bằng, Vân Thư may mắn được đi theo Tống Cẩn đến trụ sở chính ở Bắc Kinh báo cáo công tác, lúc đó cô ta đã gặp Triệu Đại Cương một lần. Cô ta còn nghe những người khác ở căn cứ nói rằng Tư lệnh Triệu coi trọng Tống Cẩn.
Vì vậy, lúc này Vân Thư cho rằng Triệu Đại Cương nhờ Thẩm Chấn Quốc chăm sóc Kiều Trân Trân chắc chắn do Tống Cẩn nhờ vả.
Nhưng Vân Thư không ngờ, Tống Cẩn đã rời khỏi căn cứ từ lâu, vậy mà vẫn giữ liên lạc với Tư lệnh Triệu. Xem ra, sau lưng Tống Cẩn không chỉ có Cố lão, mà còn có Triệu Đại Cương. Hai người này đúng là hai chỗ dựa vững chắc.