Tống Cẩn Kiều Trân Trân mê mẩn , đây cô thích lén , nhưng hễ phát hiện là cô sẽ lập tức tránh , giả vờ như để ý. Bây giờ cô bạo dạn hơn, thường xuyên chằm chằm chớp mắt. Ánh mắt vô tư, đôi khi thậm chí còn chảy nước miếng, cuối cùng hổ tránh là .
Bây giờ Kiều Trân Trân chằm chằm tay , hề che giấu sự thích thú trong mắt. Nhiều Tống Cẩn phát hiện Kiều Trân Trân đưa tay sờ , nhưng dám, lén lút rụt tay về.
Nếu như đây, Tống Cẩn sẽ thấy phiền. bây giờ, thấy trong lòng chút vui mừng, cũng mong đợi. Anh nghĩ, đây là vợ của , tiếp xúc thể cũng là điều đương nhiên. Câu là cho chính , là cho Kiều Trân Trân .
Kiều Trân Trân tay Tống Cẩn một lúc, chằm chằm khuôn mặt nghiêng của . Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thư sinh như ngọc, Kiều Trân Trân vô tình một câu: “Người đường như ngọc, công tử ai sánh bằng.”
Giọng nhẹ, giống như tự với chính , nhưng buổi tối vốn yên tĩnh mà Tống Cẩn gần Kiều Trân Trân nên câu đương nhiên thấy. Đột nhiên cảm thấy má nóng bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên.
Anh Kiều Trân Trân... trêu chọc ?
Mặt như hoa đào, mắt như nước mùa xuân, như càng thêm . Kiều Trân Trân than thở ông trời bất công, đưa một như đến mặt cô, nhưng chỉ cho chứ cho ăn. Trái tim thiếu nữ của cô đang rạo rực, tiến cũng mà lùi cũng xong, đây là hành hạ c.h.ế.t cô mà.
Tống Cẩn ho khan một tiếng, Kiều Trân Trân cũng dời mắt , về nơi khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không bao lâu , Kiều Trân Trân dậy định về phòng nghỉ ngơi thì Tống Cẩn kéo cô xuống, giọng trầm thấp cất lên:
“Tại đến Bắc Kinh? Có em điều gì ở thị trấn ? Những ngày , đồ ăn thức uống trong nhà, ...”
Kiều Trân Trân cũng chẳng định giấu Tống Cẩn mãi, với chỉ thông minh của , ước chừng cũng thể che giấu . Vì cô hào phóng thừa nhận: “ , chính là như nghĩ.”
“Em dám?” Tống Cẩn ngờ Kiều Trân Trân to gan như . Mặc dù đây phỏng đoán, nhưng khi Kiều Trân Trân đích thừa nhận, vẫn khỏi kinh ngạc.
“Tống Cẩn, cũng là trí thức cao cấp , đừng cổ hủ như . Chính sách quốc gia tin tức thời sự, tìm hiểu nhiều hơn, đừng ngày nào cũng chỉ cắm đầu sách.
Chuyện mặc dù bây giờ vẫn công khai, nhưng em tin bao lâu nữa, sẽ thể chờ mây tan thấy trăng sáng. Em chỉ là khác một bước thôi.”
Tống Cẩn:... Bây giờ ai là sai, còn em, em còn vẻ nghiêm trang dạy dỗ . Chẳng trách đây gửi cho một chiếc radio, e rằng lúc đó bắt đầu .
“Em...”
“Em cái gì mà em, Tống Cẩn, cần nâng cao giác ngộ. Còn vẻ là sinh viên ưu tú của Đại học Bắc Kinh mà ngay cả một phụ nữ nông thôn như cũng bằng.” Kiều Trân Trân khoa trương Tống Cẩn, liên tục lắc đầu thở dài, vẻ hận rèn sắt thành thép.
Chương 61
Về chuyện , Tống Cẩn cũng loáng thoáng. Dù ở Bắc Kinh, một chuyện, tiếp xúc cũng nhiều hơn bình thường. Mặc dù chính sách quốc gia dấu hiệu nới lỏng, nhưng đối với một phụ nữ như Kiều Trân Trân buôn bán với một đám đàn ông, vẫn tán thành. Thậm chí nghĩ đến cảnh Kiều Trân Trân vui vẻ với một đám đàn ông, trong lòng chút khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-60.html.]
Kiều Trân Trân chẳng quan tâm Tống Cẩn đồng ý , chỉ cần giai đoạn tố cáo cô là . Dù thì cũng sắp về Bắc Kinh , trời cao hoàng đế xa, chẳng ai quản cô.
Tống Cẩn Kiều Trân Trân vẻ lời khuyên, bất đắc dĩ thở dài, chỉ thể để Kiều Trân Trân về phòng nghỉ ngơi, còn thì mái hiên một lúc lâu.
Sáng sớm hôm , Kiều Trân Trân tâm trạng , đặc biệt cho một bữa sáng thịnh soạn.
Nấu một nồi nước dùng cho cả ngày, ăn kèm với mì dai, còn cá đù vàng chiên giòn thơm ngon. Tất nhiên, trứng và sữa mạch nha đều là thể thiếu. Dưa chuột muối và tương ớt mà Tống Cẩn thích cũng múc một thìa lớn.
“Ăn , ăn xong thì việc cho . Chiều nay chúng uống cháo đậu xanh nữa, hôm nay chuẩn cho các con canh ngân nhĩ hạt sen.”
“Oa, tuyệt quá, con yêu nhất!”
“Con! Con! Con mới là yêu nhất!”
“Được , , , hai đứa đều là yêu nhất. Ngoan, ăn nhanh !”
Nhìn cảnh tương tác của ba con, khóe miệng Tống Cẩn cong lên, ăn mì một cách ngon lành. Tâm trạng u ám tối qua cũng tiêu tan ít.
Trước khi khỏi cửa, Tống Cẩn kéo Kiều Trân Trân , hỏi: “Hôm nay thị trấn ?”
“Tất nhiên , thịt trong nhà sắp hết .” Kiều Trân Trân thu dọn đồ đạc chuẩn ngoài.
“Thật , chúng cần ăn thịt mỗi ngày, ăn một ít rau cũng .”
Cuộc sống gia đình như là điều Tống Cẩn ngờ tới, đây đều là nhờ công vợ đầu cơ tích trữ, mạo hiểm bắt để đổi lấy. Nói thật thì thấy đành lòng.
Kiều Trân Trân khách khí liếc một cái: “Anh ăn, chúng còn ăn!” Nói xong, cô uốn éo eo khỏi cửa.
Tống Cẩn còn cách nào khác, vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng : “Vậy em cẩn thận một chút, nhất định chú ý an .”
Kiều Trân Trân vẫy tay, hiệu , vội vàng . Đi một chuyến đến thị trấn mất hai tiếng đồng hồ, rõ ràng cô tích trữ đủ thức ăn trong gian, nhưng để tránh nghi ngờ, cô vẫn cách ba bữa chạy đến thị trấn một . Chẳng là vì để mấy trong nhà thể ăn ngon hơn , cô vất vả như , tiếng đều để Tống Cẩn hưởng hết.
Kiều Trân Trân , dân làng đều Tống Cẩn là một chồng , con rể . Họ cô là bà vợ phá gia chi tử ham ăn lười , còn ham hưởng thụ, tóm là lời ý gì.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng thấy ấm ức, nhưng thể gì .
Trưa nay Kiều Trân Trân về, nên ba cha con Tống Cẩn ăn cơm cùng nhà họ Kiều. Cũng thịt rau, thịnh soạn, đều là Kiều Trân Trân hôm mang đến.