Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:30:40
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Cẩn cầm lấy tay Kiều Trân Trân và hôn một cái rồi nói: “Ừ, đẹp, đẹp lắm.”

“Đẹp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đẹp.”

“Không được, anh qua loa lấy lệ. Em muốn trừng phạt anh!”

“......”

Hai người lại đùa giỡn ở trên giường một hồi lâu, chẳng giống người đã làm cha mẹ chút nào. Quả thực họ còn ngây thơ hơn so với Tống Đại Bảo, khó trách Tống Tiểu Bảo vẫn cảm thấy vô cùng bất an đối với địa vị của mình ở trong lòng mẹ.

Đêm khuya, Tống Cẩn nhìn khuôn mặt Kiều Trân Trân đang ngủ say và nhẹ nhàng hôn một cái sườn mặt của cô, sau đó thở dài một hơi: aizzzz, vợ quá nhiều tiền khiến chồng thật sự rất áp lực.

Vốn Tống Cẩn nghĩ sau khi hoàn thành hạng mục lần này có thể có một khoản tiền thưởng sẽ mua cho vợ một món quà tốt một chút. Nhưng so với vợ...... Quên đi, không nói cũng được, cách mạng chưa thành công thì đồng chí vẫn cần cố gắng!

Tháng 12, tổ dự án của Tống Cẩn rốt cục kết thúc mỹ mãn. Tất cả thành viên tổ dự án luận công ban thưởng, Tống Cẩn nhận được ba trăm hai mươi đồng tiền thưởng. Vì thế anh tìm một ngày cuối tuần đưa đứa nhỏ đến nhà bà Vương nhờ trông hộ rồi vợ chồng son chuẩn bị hưởng thụ thế giới hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-81.html.]

Hẹn hò lãng mạn, đi dạo công viên, áp đường, xem phim.

Nhưng, công viên không có gì hay để đi dạo. Chẳng bằng đi dạo trong Bắc Đại: học phủ trăm năm, nội tình thâm hậu. Đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây của trường học, lúc nào cũng có thể cảm thấy được một bầu không khí học thuật nồng hậu.

Tống Cẩn thấy vẻ mặt say mê của Kiều Trân Trân thì nhân cơ hội đề nghị: “Nếu em đã thích đại học Bắc Kinh như vậy thì sang năm tham gia thi đại học, cũng đến đại học Bắc Kinh học tập, chẳng phải là tốt hơn sao.”

“Anh quên rồi à, Bộ Giáo dục ra quy định mới là kết hôn không thể tham gia thi đại học nữa, trừ phi ly hôn. Thế nào? Anh muốn ly hôn với em...” Giờ Kiều Trân Trân cũng không lo lắng Tống Cẩn ép cô thi đại học, bởi vì cô có Thượng Phương Bảo Kiếm của Bộ Giáo dục.

Còn chưa nói xong, Tống Cẩn đã cúi đầu đè xuống sau đó hung tợn cắn nhẹ môi Kiều Trân Trân: “Không được nói hai chữ kia nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân kiễng chân và cắn lại cằm Tống Cẩn, nói: “Vậy anh không được ép em thi đại học nữa!”

“Được được được, em kiêu ngạo.” Tống Cẩn xoa đầu cô rồi cười khẽ một tiếng. Thật sự là không có cách nào với cô: vợ của mình mà, còn có thể làm sao, cứ cưng chiều thôi.

Vì cuộc hẹn hôm nay, Kiều Trân Trân cố ý ăn mặc đẹp một chút. Cô mặc một chiếc váy dạ màu nâu đậm chớm dài đến đầu gối, mặc thêm quần tất màu da bên trong và bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài cùng màu, đeo thêm đôi giày nhỏ màu đen. Trông cô rất thông minh và thần thái.

Mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa buông xõa, thỉnh thoảng tiện tay vuốt nhẹ một cái là thấy rõ phong thái quyến rũ ngút ngàn. Tuy không trang điểm, nhưng khuôn mặt trẻ trung vốn tràn đầy collagen dưới ánh nắng nhạt và ấm áp của mùa đông khiến Kiều Trân Trân toát lên một vẻ ấm áp và tỏa sáng, bất giác thu hút ánh mắt của mọi người.

Loading...