Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn tôi không hề biết cô đã kết hôn với anh Tống Cẩn. Cho dù bây giờ biết, chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận. Phụ nữ nông thôn như cô căn bản là không xứng với anh Tống Cẩn. Cô cứ chờ ly hôn đi!” Điền Tiểu Tĩnh không biết giữ mồm giữ miệng, không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm và đau khổ của Kiều Trân Trân.
“Tiểu Tĩnh, em đừng nói lung tung.”
Chờ Điền Tiểu Tĩnh nói xong, Tống Nhu mới ngăn Điền Tiểu Tĩnh nói tiếp, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Trân Trân, nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, Tiểu Tĩnh tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy nhưng thật ra cũng không có tâm tư xấu. Cô đừng để trong lòng.”
Tống Nhu vừa mở miệng thì kính lọc liền rớt xuống. Đây đâu phải là nữ chính của Bá tổng văn mà giống một nữ phụ trà xanh mới đúng.
Nhìn xem lời nói này mà gọi là tính tình thẳng thắn có cái gì nói cái đó, có nói như vậy sao.
Kiều Trân Trân nhất thời im lặng, cũng lười cãi cọ với họ. Cô cảm thấy nếu nói thêm một câu với họ thì cô đang tự hạ thấp chỉ số thông minh của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Nhu đợi một hồi lâu không thấy đối phương đặt câu hỏi, cũng không thấy được đối phương cãi cọ nổi giận nên nhất thời diễn không nổi nữa. Trong lòng điều chỉnh một hồi lâu, cô ta tiếp tục nói: “Hiện tại ba mẹ tôi đều biết nên muốn gọi anh Cẩn về nhà ăn bữa cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-88.html.]
Về nhà Tống Cẩn, Kiều Trân Trân biết không nhiều lắm. Cô chỉ nghe Tống Cẩn thỉnh thoảng nhắc tới một hai câu: mẹ anh mất sớm, sau đó cha lại cưới mẹ kế, bởi vì cái gọi là có mẹ kế thì có cha kế nên quan hệ vẫn không tốt lắm. Sau đó, Tống Cẩn đã xuống nông thôn.
Sau khi Tống Cẩn tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học thì trở lại Bắc Kinh học đại học, cho dù nhà họ ở Bắc Kinh, Tống Cẩn cũng không trở về một lần.
Đương nhiên Kiều Trân Trân tôn trọng ý kiến của Tống Cẩn, bởi vì không chịu cái khổ của người khác chớ khuyên người khác thiện. Kiều Trân Trân chưa bao giờ đồng ý rằng “Đều là người một nhà nào có thù qua đêm”.
Vốn người hai nhà đường ai nấy đi, bình an vô sự, không ngờ đột nhiên có hai con ch.ó dữ chạy tới cửa kêu gào khiến Kiều Trân Trân có chút phiền.
“Muốn gọi Tống Cẩn về ăn cơm thì cô tự đi nói với anh ấy, chắc hẳn cô cũng biết anh ấy ở đâu. Tóm lại, đừng tới làm phiền tôi.” Kiều Trân Trân nói không thèm nể mặt ai tựa như người ngoài cuộc.
Tống Nhu không ngờ thái độ của đối phương như vậy vì bình thường nhiều người nịnh bợ nhà họ như vậy. Cho dù Tống Nhu không phải con gái ruột của Tống gia nhưng lúc cô đi theo mẹ cô còn rất nhỏ đã tới Tống gia cũng là thiên kiều vạn sủng mà lớn, nào gặp phải loại lạnh nhạt này.
Lập tức nghĩ đến việc có thể anh Cẩn chưa từng đề cập đến hoàn cảnh trong nhà với cô nên đối phương mới tỏ thái độ như vậy.
Vì thế, Tống Nhu rất khéo léo kể một chút hoàn cảnh gia đinh, chủ yếu là cường điệu ông Tống làm lãnh đạo lớn ở chính ủy, còn bà Tống làm chủ nhiệm ở tổng bộ liên đoàn phụ nữ quốc gia.