Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:33:53
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù như thế, Kiều Trân Trân cũng không lạ gì việc ăn cơm nhà người khác, lại càng không quan tâm người khác có thừa nhận hay không. Gần đây cô bận rộn làm sự nghiệp, không rảnh chơi trạch đấu với bọn họ. Cô đang chuẩn bị đuổi Tống Nhu đi thì Tống Cẩn về.

“Sao cô lại ở đây?” Tống Cẩn nhìn thấy Tống Nhu liền nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn.

Tống Nhu tựa như không phát hiện, bước tới bên cạnh Tống Cẩn và dịu dàng nhỏ nhẹ gọi: “Anh Cẩn…”

Giọng này này ngọt đến hàm răng người chua xót, Kiều Trân Trân nổi da gà trong nháy mắt, sau đó trừng mắt liếc Tống Cẩn một cái: “Tự anh giải quyết đi!” Quay đầu đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi lần Tống Cẩn tăng ca về, Kiều Trân Trân đều chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn ngon. Làm nghiên cứu học thuật rất tốn đầu óc nên phải bồi bổ thật tốt.

“Anh Cẩn, ba thật sự rất nhớ anh, em... Chúng em cũng rất nhớ anh. Chỉ là về ăn bữa cơm, anh đi đi. Ba còn nói, có thể dẫn cả nhà anh cùng về.”

Lần này Tống Quảng Lương hạ mệnh lệnh nên Tống Nhu mới có thể đợi đến trễ như vậy, bằng không cho dù cô ta còn muốn nói chuyện với Tống Cẩn cũng đã sớm trở về.

Tống Cẩn cũng bị họ làm phiền, chủ yếu vẫn không hy vọng Tống Nhu luôn tới quấy rầy Kiều Trân Trân, vì thế liền đồng ý cuối tuần về ăn cơm trưa.

“Về sau cô đừng tới tìm chúng tôi. Lúc tôi xuống nông thôn đã từng nói tôi và Tống gia đã không còn quan hệ. Hiện tại họ Tống này của tôi là họ Tống của mẹ tôi, không phải Tống của Tống Quảng Lương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-98.html.]

Tống Cẩn nói chuyện vẫn không nể tình như thế, nhưng cuối cùng anh đã đồng ý về ăn cơm. Nhiệm vụ của Tống Nhu cũng đã hoàn thành.

Cô ta dịu dàng nhìn sườn mặt đẹp trai của Tống Cẩn, nhẹ giọng nói: “Anh Cẩn, em vô tội mà. Không phải khi còn bé chúng ta vẫn luôn rất thân sao. Anh đừng vô tình với em như vậy, em... em thật sự rất khổ sở...”

Nói xong còn để lại vài giọt nước mắt, hai mắt lưng tròng vào ban đêm như vậy có vẻ vô cùng quyến rũ đa tình khiến người ta mơ màng.

Dưới sự gia tăng của sự nam tính sắt thép và tình nam của khoa học kỹ thuật, Tống Cẩn hoàn toàn không cảm thấy Tống Nhu có gì đẹp mắt mà trực tiếp đuổi người đi. Có thể tất cả dịu dàng trong đời này của anh chỉ đối với một mình Kiều Trân Trân.

Tống Nhu nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng khó chịu như lửa thiêu. Giờ phút này, trong lòng cô ta thật sự rất hận!

Cuối tuần, Kiều Trân Trân tượng trưng mua chút bánh ngọt và xách giỏ trái cây đều mua ở công ty cung cấp. Những thứ trong nông trường của cô không muốn đưa cho những người đó ăn.

Một nhà bốn người cứ như vậy đi tới đại viện thị ủy Bắc Kinh.

Về cơ bản, người trong đại viện đều là nhân viên công tác của cơ quan chính phủ và người nhà. Trước cửa còn có vệ binh đứng gác, tuy vẻ ngoài phòng ốc nhìn bình thường nhưng hoàn cảnh vẫn vô cùng thoải mái.

Vệ binh không biết Tống Cẩn, xem ra Tống Cẩn đã lâu không tới. Cuối cùng vẫn là Tống Nhu đi ra đón, bọn họ mới có thể đi vào.

Loading...