Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa đi vào, Kiều Trân Trân liền mất hứng nói: “Rõ ràng là được mời tới ăn cơm, kết quả người tới còn bị ngăn cản không cho vào. Lần sau không bao giờ tới nữa.” Mười phần mười một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, vênh váo tự đắc.
“Được, lần sau không tới nữa!” Tống Cẩn cưng chiều sờ đầu cô.
Tống Nhu ở phía trước dẫn đường, nghe nói như thế suýt nữa cắn nát răng. Cô ta cố ý đi ra muộn một chút vì ra oai phủ đầu Kiều Trân Trân, nào ngờ cô lại diễn xuất như này. Không phải là lần đầu tiên người nông thôn nhìn thấy cảnh vệ viên phải bị dọa đến không dám nói chuyện mới đúng sao.
Nghĩ mãi mà không rõ cô ta cũng không nghĩ nữa, chẳng qua nhìn thấy Tống Cẩn mỉm cười cưng chiều Kiều Trân Trân khiến trong lòng có chút không thoải mái. Thôn nữ như vậy làm sao xứng đôi với anh Cẩn phong quang tế nguyệt của mình.
Đi tới Tống gia, Điền Hồng mặc trang phục màu đỏ sậm quý khí bức người ngồi ở trong phòng khách tiếp đón bọn họ bày ra khí thế nữ chủ nhân. Tống Quảng Lương ở thư phòng, bảo mẫu đã đi lên gọi.
Vừa rồi cảnh vệ viên ở cửa đã gọi điện thoại tới hỏi thăm, bọn họ nhất định đã biết Tống Cẩn tới mà lúc này Tống Quảng Lương còn ở thư phòng thì rõ ràng muốn ra oai phủ đầu, còn bưng Phổ của phụ thân đại nhân.
Tống Cẩn ghét nhất gia đình giả vờ này. Anh mặt lạnh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và không nói một lời, thậm chí không chào hỏi, nhiều nhất là liếc nhìn Điền Hồng một cái.
Điền Hồng nhìn quen không trách, tao nhã đoan trang ngồi ở vị trí chủ nhân và gọi bảo mẫu dâng trà, nhưng cũng không nói chuyện với Kiều Trân Trân, rất rõ ràng là chướng mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-99.html.]
Tống Nhu thấy thế thì cười khinh miệt, cũng mặc kệ Kiều Trân Trân, im lặng ngồi ở vị trí tương đối gần Tống Cẩn.
Kiều Trân Trân thật sự cảm thấy đầu óc cả nhà này có vấn đề, rõ ràng chính mình bô bô gọi họ tới ăn cơm, người tới rồi lại tỏ thái độ như vậy. Đã như vậy, cũng không cần tới phản ứng với bọn họ, thật sự là bệnh không nhẹ.
Vì thế cô ngồi uống trà, sau đó bóc quýt cho Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo ăn.
Chỉ chốc lát sau, Tống Quảng Lương đi xuống, Điền Hồng lập tức nghênh đón với thái độ hòa ái dễ gần. Bà ta đích thân bưng trà rót nước cho Tống Quảng Lương rồi lại bảo Tống Cẩn ăn trái cây. Hoàn toàn khác với người làm bộ xa lạ ngàn dặm vừa rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân ở trong lòng trợn trắng mắt, căn bản khinh thường những tiết mục trạch đấu này. Cô đi theo con đường thảnh thơi nhàn nhã của Phật hệ.
“Về rồi sao.” Tống Quảng Lương uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
Tống Cẩn không nói gì, Kiều Trân Trân cũng không biết nói gì. Điền Hồng tựa hồ rất có kinh nghiệm, tiếp lời: “A Cẩn, từ sau khi con xuống nông thôn, ngày nào ba con cũng nhớ con. Biết sau đó con tham gia thi đại học trở về Bắc Kinh, ba con cũng rất vui. Cuối cùng vẫn là người một nhà, sau này phải thường xuyên về thăm.”
“Bà lầm rồi, Điền phu nhân. Chúng ta đã sớm không phải người một nhà. Lúc trước đã nói rõ rồi. Quên đi, cũng đừng vòng vo nữa mà nói thẳng đi. Tìm tôi về có chuyện gì?”