Anh khàn giọng gọi tên  mật của Nam Chi Ý, giọng  tràn đầy tình cảm.
Nam Chi Ý hai má đỏ bừng tựa  Tịch Chu, vẻ mặt vẫn   hồn  nụ hôn  .
Nghe thấy giọng  của Tịch Chu, cô thậm chí còn theo bản năng đáp : "Ừm."
Tịch Chu cúi  xuống, ôm chặt Nam Chi Ý  lòng.
"Anh yêu em nhiều lắm."
Lời thì thầm như tiếng thở dài, truyền  tai Nam Chi Ý  vô cớ dấy lên một nỗi buồn.
Cảm xúc  đến quá đột ngột, Nam Chi Ý thậm chí còn  kịp phản ứng,  ôm chặt lấy Tịch Chu.
Có lẽ, là bởi vì tình yêu của Tịch Chu quá sâu đậm, nhưng trong nguyên tác, hai     kết cục  .
Nam Chi Ý hít hít mũi, theo đó ngáp một cái.
Tịch Chu cảm nhận  động tĩnh của cô, nhẹ nhàng buông Nam Chi Ý .
"Muốn ngủ trưa , bảo bối?"
Tịch Chu dịu dàng lau  nước mắt nơi khóe mắt cô,     nhịn  cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô hai cái.
Nam Chi Ý mím môi,  khi  hôn xong,  hổ vùi mặt  lòng Tịch Chu.
"Ừm,  ngủ trưa ."
Tịch Chu cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng Nam Chi Ý, giọng  dịu dàng dỗ dành: "Muốn  ngủ cùng em ?"
Nam Chi Ý vốn định   cần, nhưng hệ thống 074  lên tiếng: "Ký chủ, đừng quên nhiệm vụ của cô nhé, dù  cũng  hôn , ngủ cùng  sưởi ấm chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, cô  đúng ?"
Nam Chi Ý  , cũng thấy   lý.
Dù  hôn cũng  sợ, chỉ là ngủ cùng  thôi mà.
Vì , Nam Chi Ý dứt khoát gật đầu.
"Muốn!"
Giọng  trong trẻo vang lên, khiến tâm trạng Tịch Chu vô cùng vui vẻ.
Anh cúi xuống bế Nam Chi Ý lên, sải bước về phía thang máy.
Nam Chi Ý tựa  lòng Tịch Chu, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng   , cơn buồn ngủ dần ập đến.
Cô  ngáp một cái, dụi đầu  n.g.ự.c Tịch Chu hai cái, mí mắt bắt đầu díp .
Tịch Chu  thấy động tĩnh của Nam Chi Ý qua ánh đèn trong thang máy, ôm cô chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-theo-duoi-tinh-yeu-van-nguoi-me/chuong-7-2-chut-chut.html.]
Khi  khỏi thang máy,  vô thức nhẹ nhàng động tác, và khi đến phòng ngủ của hai ,  thở của Nam Chi Ý  đều đặn.
Tịch Chu cẩn thận đặt cô lên giường,    cởi dép cho cô.
Sau khi sắp xếp xong cho Nam Chi Ý, Tịch Chu mới cởi áo khoác,  cẩn thận lên giường,  xuống bên cạnh cô.
Sau khi   xuống, Nam Chi Ý tự động lăn  lòng , Tịch Chu thuận thế ôm lấy cô.
Căn phòng yên tĩnh, Tịch Chu ôm  trong lòng, trong lòng cũng cảm thấy bình yên.
Chỉ khi ở bên cạnh Nam Chi Ý,  mới  thể như .
Đây là điều mà dù   uống bao nhiêu thuốc, gặp bao nhiêu bác sĩ tâm lý, cũng vĩnh viễn  thể  .
Nam Chi Ý chính là mạng sống của .
Tịch Chu thở dài, cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Nam Chi Ý, cũng nhắm mắt .
 giấc ngủ , định sẵn sẽ  yên bình.
Khi  chìm  giấc ngủ,   một  nữa mơ thấy cảnh tượng của kiếp .
Trong mơ, Nam Chi Ý   nhốt trong biệt thự, giống như một cái vỏ rỗng   linh hồn.
Cô luôn một  lặng lẽ  bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng   bên ngoài.
Đối với  thứ xung quanh, thậm chí là , đều thờ ơ.
Tịch Chu đau lòng vô cùng, sự hối hận tràn ngập trong lòng .
 khi đó  quá muộn,   tìm  nhiều cách để khiến cô vui vẻ trở , nhưng Nam Chi Ý  bao giờ  nữa.
Cho đến ngày hôm đó.
Anh dậy sớm chuẩn  bữa sáng cho Nam Chi Ý, đột nhiên nhận  điện thoại của trợ lý, báo rằng cần  xử lý gấp.
Tịch Chu  yên tâm về Nam Chi Ý,  bật camera giám sát, cũng tìm  đến trông chừng cô.
 dù , Nam Chi Ý    dùng cách nào,  chỉ đuổi    tìm đến, mà còn cắt cả camera giám sát.
Tịch Chu lơ lửng giữa  trung, trơ mắt  Nam Chi Ý  lên sân thượng.
Anh liều mạng lao đến  kéo cô , nhưng cả   xuyên qua  Nam Chi Ý.
Khi   đầu , Nam Chi Ý như một con chim gãy cánh, lao đầu xuống đất.
Tịch Chu mắt mở to như  nứt , gào lên trong tuyệt vọng: "Bảo bối!!"