Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-12-23 11:22:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh trăng phủ lên Lục Tranh như dát lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Nụ rạng rỡ của , trong khoảnh khắc càng toát lên vẻ thanh tao, sáng ngời.

 

Lâm Khê vốn dĩ là một nhan khống chính hiệu, lúc đây, đúng là tiền đồ mà nuốt nước miếng cái ực.

 

Thấy vẻ mặt mê mẩn của cô, nụ của Lục Tranh càng thêm phần rạng rỡ.

 

"Tiểu Khê, chúng đến chỗ khác nhé? Chỗ mùi t.h.u.ố.c súng." Lục Tranh cúi đầu, dụ dỗ.

 

Lúc , thấy đột nhiên ghé sát, Lâm Khê nhất thời cứng họng, chỉ ngây ngốc gật đầu.

 

Lục Tranh thấy điều vô cùng hài lòng. Ha, khuôn mặt của thực sự hữu ích.

 

Thế là “cẩn thận” Lục Tranh thành công xoay cô bé về góc xa.

 

Mãi đến khi Lục Tranh hôn lên miệng cô, Lâm Khê mới tỉnh .

 

"Ừm ~" Lâm Khê vỗ vỗ n.g.ự.c Lục Tranh, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Bên tai bọn họ thể thấy tiếng vui vẻ của Lục Kỳ Kỳ và những khác, nhưng họ trốn ở đây và hôn . Điều chắc chắn quá thú vị.

 

Lục Tranh nhiều ý tưởng như , đây chính là ích lợi mà mong chờ từ lâu.

 

“Tập trung !” Lục Tranh giơ tay ôm lấy khuôn mặt cô bé, nhẹ nhàng c.ắ.n lấy khóe môi Lâm Khê thấy ánh mắt cô trừng trừng, Lục Tranh xoa xoa an ủi cô.

 

“Tập trung , hôn em một lúc.” Lục Tranh dùng hai tay bảo vệ đầu Lâm Khê, nhắm mắt , nghiêm túc hôn cô gái yêu.

 

Lâm Khê ban đầu lo lắng sẽ phát hiện , nhưng dần dần, Lục Tranh đưa thế giới nhỏ bé của bọn họ.

 

"Ư... Sao hôn giỏi như ?" Lâm Khê che miệng, đôi mắt to ngấn nước, "trách cứ" hỏi. Vừa nếu cô vỗ , còn sẽ hôn đến bao giờ nữa, cô sắp thở nổi !

 

Lục Tranh mỉm , cúi đầu ôm cô lòng: "Anh tại hôn giỏi như , tất cả đều là nhờ sự hợp tác ngoan ngoãn của em thôi." Anh mỉm hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô và cố ý phát âm thanh.

 

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Lâm Khê hổ tức giận, trốn trong n.g.ự.c dám ngoài. Lục Tranh lười biếng!

 

Lục Tranh l.i.ế.m môi, đúng lúc Lâm Khê ngẩng đầu thấy, mặt nóng bừng. Lâm Khê che mặt, gần như mê hoặc bởi cách cư xử quyến rũ của !

 

A a a a a ~ Tại là một mê trai như chứ!

 

Lục Tranh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khê, bình tĩnh , ấm áp : “Ở đây bây giờ còn ai nữa, em thể cho tại hôm nay em chút vui ?”

 

Lâm Khê đột nhiên ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt sáng ngời của Lục Tranh tràn đầy dịu dàng.

 

"Không... gì?" Nhìn thấy vẻ mặt hiểu của Lục Tranh, giọng của Lâm Khê dần dần trầm xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-xuong-nong-thon-bi-soi-con-nha-dai-doi-truong-nhin-trung/chuong-267.html.]

Lục Tranh cảm thấy vô cùng đau lòng khi thấy cô bé cúi đầu, ngừng dùng ngón tay khuấy động. Anh đưa tay , ôm cô lòng, tách những ngón tay đang rối rắm của bàn tay : "Ừm? Đừng khó chịu ? Không thì cứ ."

 

 

Lục Tranh dịu dàng sờ lên đầu Lâm Khê, sáng nay phát hiện, cô tuy vẻ hưng phấn nhưng khóe miệng tươi cho lắm.

 

Ban đầu, cho rằng là do trong nhà lạ, cô nhóc chút tự nhiên. mà, đó mới phát hiện hình như sự việc như nghĩ.

 

Nhìn ánh mắt quan tâm của Lục Tranh, mũi Lâm Khê chút đau nhức. Thì một ngày nào đó những cảm xúc nhỏ nhặt của cô cũng sẽ thấy và chú ý tới.

 

Lâm Khê ôm Lục Tranh, một lúc mới trầm giọng : "Em... em chỉ cảm thấy các cô các cô thật bụng. Rõ ràng là... em nhận phần thưởng , nhưng họ thật sự đối xử với em ." Rất quan tâm.

 

Rồi..."

 

"Rồi em thấy họ quá , ngược em chút lạnh nhạt đúng ?"

 

Lâm Khê xoa xoa n.g.ự.c Lục Tranh gì, nhưng hành động của cô chứng minh tất cả.

 

Lục Tranh khẽ thở dài, ôm cô khỏi lòng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô : “ mà, Tiểu Khê, em thật tuyệt vời!

 

Nếu em, thì những đứa trẻ trong thôn của chúng , hôm nay còn thể bao nhiêu đứa ngoài chơi đốt pháo đây?

 

Mọi đều mức độ nghiêm trọng của bệnh viêm màng não. Cho nên, chính vì , chỉ trả tiền khám thôi thì mãi mãi đủ.

 

Hơn nữa, trong làng thể là ai cũng , nhưng phần lớn đều là ơn, trong lòng bọn họ, em chính là ân nhân của bọn họ. Cho nên, em đừng bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả, ."

 

, quân t.ử trọng việc trọng suy nghĩ, em , em thực sự cứu tất cả những đứa trẻ trong thôn chúng . Em bụng thông minh, luôn cảm thấy, xứng với em.”

 

“Nào , đừng suốt ngày tìm cách khen em ?” Lâm Khê xong, chút ngại ngùng , nhưng khóe miệng nhếch lên vẫn để lộ tâm trạng vui vẻ.

 

“Được , nữa. Hôm nay là Tết, Tiểu Khê của chúng vui vẻ lên nhé!” Anh ôm cô gái nhỏ lòng dỗ dành.

 

“Vốn dĩ vui !” Lâm Khê ngẩng đầu, nũng nịu .

 

“Tốt , vui là !” Anh , xoa xoa mặt cô: “Lạnh ? Hay là chúng về thôi?”

 

“Vâng, về thôi, em sợ Kỳ Kỳ tìm em.”

 

“Ừm!”

 

Trong bóng tối, hai nắm tay , chậm rãi về phía .

 

Lâu , Lâm Khê nhẹ nhàng : “A Tranh, gặp em cũng vui.”

 

Loading...